Chương 12

Sau vài tuần khởi quay, Dụ Văn đã quen thuộc với mọi người trong đoàn phim.

Giản Hằng đóng vai nam chính, tính cách hoạt bát, trong giờ nghỉ thường chạy lăng xăng và làm làm việc như một nhân viên hậu trường bán thời gian.

"Tiểu Dụ, báo cáo vị trí."

"Phía đông, sau lều nghỉ số 2, đi sâu vào rừng 20 mét, hết."

Giản Hằng phát lại đoạn tin nhắn thoại mà đối phương gửi đến, rồi nói với camera: "Tiếp theo tôi sẽ giới thiệu với các bạn người đảm nhận nhan sắc của đoàn phim, cũng chính là diễn viên vào vai Sở Chi Dao, mới tốt nghiệp năm nay, là chàng trai năng động và hướng ngoại..."

Theo tọa độ Dụ Văn cung cấp, Giản Hằng đứng trước nhà vệ sinh di động, suy nghĩ.

Anh ta lịch sự gõ cửa, "Dụ Bảo?"

Bên trong vọng ra giọng nói đầy sức sống của một chàng trai trẻ: "Có!"

Giản Hằng: "Cậu đang làm gì đấy?"

Dụ Văn: "Đi cầu!"

Giản Hằng: "Tôi đang quay hậu trường."

Dụ Văn sửa lời: "Đi vệ sinh."

Giản Hằng dùng giọng điệu của Cố Lý: "Dụ tiên sinh, xin hỏi hiện tại cậu có tiện trả lời phỏng vấn không?"

Dụ tiên sinh trả lời: "Không tiện lắm, vì tôi đang đi vệ sinh."

"Được rồi Dụ tiên sinh." Giản Cố Lý Hằng tiếc nuối, "Phỏng vấn mà không gặp mặt thì như cát vãi, không cần gió thổi, chỉ cần đi hai bước là tan ngay…”

Anh ta tiếp tục đi phỏng vấn những người khác.

Đến khi Dụ Văn đi ra, cảnh quay đã bắt đầu.

Cảnh của cậu là cảnh tiếp theo, cảnh này là cảnh đấu đá của nam nữ chính. Giai Thoại Tiên Môn được định là bộ phim cổ trang hài hước nhẹ nhàng, bối cảnh câu chuyện rất sáo rỗng, mỗi nhân vật trong phim đều thể hiện rõ nét và sống động trong sự sáo rỗng đó.

Nam chính là vị ma vương trẻ của ma tộc, nữ chính là đại sư tỷ lãnh đạm. Tuyến tình cảm của họ không phải là trong quá trình ở bên nhau mà nhìn thấy được sự mềm yếu người kia không muốn để lộ ra rồi từ đó mở lòng... Mà ngược lại, tuyến tình cảm của họ là yêu hận tình thù.

Trong sự đề phòng, họ lại ngưỡng mộ lẫn nhau, trong những va chạm cắn xé, nếm trải vị máu của đối phương.

Thế hệ trước liên tiếp ra đi, môn phái tiêu điều, Giang Thu Nguyệt một mình gánh vác trọng trách, giữ Vân Tiêu Kiếm phái bình yên nhiều thập kỷ, vị sư tỷ mà người ngoài nhìn vào không màng đến thế sự này lại nhìn xa trông rộng hơn ai hết.

Lần đầu gặp Bộc Dương Khê, nàng đã biết người này không đáng tin.

Dụ Văn cảm thấy cặp đôi này là cực phẩm, dù lúc không có cảnh quay của mình, cậu ấy cũng thích bê ghế nhỏ ngồi trước màn hình theo dõi.

["Sư tỷ, nhị sư huynh phái ta đến thông báo với sư tỷ, vách núi phía tây bắc lại có dấu vết ma tộc xâm nhập."]

Thất sư đệ năm nay mới nhập môn, đang ở tuổi khí thế hừng hực, sải bước chạy lên theo con đường mòn, tóc đuôi ngựa buộc cao đầy khí thế trẻ trung.

Hắn cười tươi với nữ tử xinh đẹp tựa vào tảng đá lớn bên vách núi đang chống cằm đọc sách: "Sư tỷ, nhị sư huynh mời tỷ xuống núi xem thử."

Giang Thu Nguyệt không ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói: "Bảo hắn cút."

Bộc Dương Khê: "Nhị sư huynh nói sư tỷ thường chỉ lo luyện kiếm, không màng đến thế sự, nhưng dấu vết ma tộc liên quan đến sự bình yên của môn phái..."

Giang Thu Nguyệt: "Ngươi cũng cút."

"..."

Bộc Dương Khê khổ sở gãi đầu, hắn ta nhận lệnh cứng của nhị sư huynh, không thể trở về tay không.

Hắn ngồi lên tảng đá, cố gắng đối mặt với Giang Thu Nguyệt: "Sư tỷ, môn phái cách biệt thế tục, mấy năm gần đây, sư tỷ có đọc tiểu thuyết thịnh hành không? Ta có vài quyển, chỉ cần sư tỷ cùng ta xuống núi một chuyến, để ta có lý do báo cáo với nhị sư huynh..."

Thấy Giang Thu Nguyệt không phản ứng, hắn ta thử đưa tay ấn vào góc trang sách, cười tươi rạng rỡ làm nũng: "Sư tỷ, làm ơn mà."

Ngoại hình của hắn dư sức đánh lừa người khác, nhiệt tình cởi mở, thần thái rạng rỡ, chỉ thấy như một thiếu niên chưa từng trải sự đời, khó mà liên tưởng đến một ma vương nắm giữ đại quyền.

Một ngón tay thanh mảnh đặt lên tay hắn.

Sắc mặt Bộc Dương Khê đột ngột thay đổi.

Tiếng xương cốt bị đè ép liên tục kêu răng rắc, ngón tay kia cũng không thấy dùng nhiều sức, nhưng cảm giác nặng nề như núi Thái Sơn đè lên đầu khiến hắn ngộp thở.

Rắc một tiếng, ngón giữa bị gãy.

Giang Thu Nguyệt hỏi: "Ngươi tên gì?"

Sắc mặt Bộc Dương Khê từ u ám chuyển sang tươi sáng, như thể không cảm thấy đau đớn, mỉm cười rạng rỡ: "Dương Khê."

Giang Thu Nguyệt: "Ta hỏi tên thật của ngươi."

"Cắt!"