Chương 2: Hệ Thống Ăn Dưa?

Đúng lúc Bạch Hiểu Sinh chuẩn bị duỗi thẳng hai chân nằm yên chờ ch·ết, bỗng nhiên trong đầu của hắn hiện lên một luồng ánh sáng trắng chói lóa. Tiếp đó, một tiếng vang lên “đinh” như tiếng chuông báo của tin nhắn điện thoại. Sau đó, trong tai của Bạch Hiểu Sinh truyền đến một tràng âm thanh kỳ quái:

[Chúc mừng ký chủ, hệ thống ăn dưa đã được hình thành. Hãy tập trung chuyên chú ăn dưa nhưng đừng ăn dưa bở nha!]

Bạch Hiểu Sinh kinh ngạc, chép chép miệng thì thầm:

- Ăn dưa? Ăn cái gì dưa? Ta còn chưa có răng nữa đây này, làm sao mà ăn dưa được chứ hả?

Ngay sau đó, Bạch Hiểu Sinh biết rằng hắn đã hiểu không ý nghĩa của hai từ “ăn dưa” mà hệ thống kia nói. Bởi vì từ trong tiềm thức của Bạch Hiểu Sinh bỗng mọc ra một quả dưa, trông giống hệt với quả dưa hấu ruột đỏ vỏ xanh mà hắn vẫn thường hay nhìn thấy chứ không hề dám ăn khi luyện thi Đại học. Kỳ lạ hơn nữa là quả dưa kia không cần ai dùng dao bổ ra mà đã tự tách thành nhiều miếng, trên mỗi miếng dưa kia lại có in rất nhiều chữ chẳng khác gì một xấp giấy đều đặn xếp cạnh nhau. Chỉ là chữ đen trên nền giấy đỏ thì có hơi khó xem một chút.

Lúc này, một cô nương trang điểm diễm lệ bưng một chén trà gừng đường đỏ chậm rãi đi vào trong phòng. Nàng ta vừa tiến đến liền đau lòng ngồi xuống trước mặt “mẫu thân” của Bạch Hiểu Sinh, lộ ra vẻ mặt quan tâm dịu dàng nói:

- Biểu tỷ, mau uống chén trà gừng bồi bổ thân mình đi! Đây là ta tự tay vì tỷ pha chế, uống vào rồi cơ thể sẽ ấm lên, tỷ sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Bạch phu nhân trên trán vẫn còn quấn một chiếc khăn, hơi thở mong manh nói:

- Làm phiền Uyển Hề biểu muội rồi… Khụ khụ khụ…

Vốn là một thai phụ bị tổn thương nguyên khí sau khi sinh xong, Bạch phu nhân nói một câu không trọn vẹn thì đã bắt đầu ho khan.

Tần Uyển Hề cười cười, vẫn vô cùng dịu dàng đáp lời:

- Biểu tỷ không cần phải nói lời khác sáo, tỷ tốt bụng thu lưu ta nhiều năm như vậy, ta tự nhiên là phải chiếu cố cho tỷ thật tốt.

Nói xong, nàng ta bảo tỳ nữ đem trà gừng đường đỏ mang tới, thậm chí còn đặt vào tận tay cho Bạch phu nhân. Bạch phu nhân cầm lấy bát trà gừng đường đỏ, vừa há miệng định uống, bên tai của bà lại đột nhiên nghe được một giọng nói non nớt của trẻ con:

- Ai nha! Thì ra mẫu thân của ta không phải khó sinh mà ch·ết, mà là bị hạ độc ám sát? Chỉ vì uống một chén trà gừng đường đỏ của “biểu muội tốt”, mẫu thân liền lâm vào hôn mê trầm trọng, sau đó không tỉnh lại được nữa…

Nghe được giọng nói kỳ lạ như thế, Bạch phu nhân kinh hô một tiếng ném vỡ cả bát trà gừng. Bà ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyển Hề.

Tần Uyển Hề ý cười cương cứng ở trên mặt. Nàng ta nhìn mảnh sứ vỡ tung tóe trên mặt đất, hơi giật mình nói:

- Biểu tỷ…… Có lẽ là quá hư nhược rồi, ngay cả một chén trà cũng cầm không được nữa sao? Không…… Không có việc gì, Uyển Nhi sẽ đi nấu một chén trà khác cho tỷ.

Bạch phu nhân tinh thần hoảng hốt. Bà hồi tưởng thanh âm vừa nghe được, không hiểu sao lại nảy sinh tâm lý cự tuyệt. Bạch phu nhân lắc đầu nói:

- Không cần, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Ỷ Thúy ở lại hầu hạ tiểu thiếu gia, còn lại tất cả các người đều lui xuống hết đi!

Tần Uyển Hề ngượng ngùng lui đi ra ngoài. Thế nhưng khi vừa di chuyển đến một góc vắng người liền tức giận dậm dậm chân. Một cơ hội tốt như vậy lại bị hỏng mất, lần sau có thể nàng ta không còn dễ dàng xuống tay như vậy nữa. Chỉ cần Tô thị uống xong chén thuốc độc kia, thì có thể đem cái ch·ết đột ngột ấy đổ lỗi vì khó sinh, nàng ta cũng có thể không bị nghi ngờ.

Nàng ta đã ẩn mình trong phủ này đến bảy năm rồi, bây giờ tuổi tác cũng đã là hai mươi ba tuổi, còn phải chờ đến khi nào nữa?

Lau khô nước mắt, Tần Uyển Hề cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm không sao, về sau nàng vẫn còn có rất nhiều cơ hội.

Trong phòng sinh, sau khi tỳ nữ đã đóng cửa sổ lại, Bạch phu nhân cúi xuống nhìn nhi tử vẫn còn nằm trong tã lót nhắm mắt lại, mυ"ŧ ngón tay. Nhi tử vừa nhỏ lại vừa gầy, nhìn sơ qua đã biết đó là sinh không đủ tháng.

Nàng gả vào Bạch gia chín năm, chỉ sinh được có một nhi tử, lúc sinh sản lại nhiễm bệnh nặng, khiến cho nàng vì sinh hạ đứa con trai này đã mất hơn phân nửa cái mạng.

Vốn nàng còn tưởng rằng là do chính mình không có phúc sinh con, hiện giờ nghĩ kỹ lại bỗng cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ quặc.

Nàng nhỏ giọng phân phó tỳ nữ Ỷ Thúy:

- Ngươi đi đem này nước trà gừng đường đỏ còn thứa này cầm đi đưa cho Cơ tiên sinh ở ngõ Hạnh Lâm nhìn xem, nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào trông thấy.

Ỷ Thúy mặt lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng vốn là một tỳ nữ trung thành và tận tâm, Ỷ Thúy không hỏi lại ý của chủ nhân, chỉ khẽ gật đầu, cầm lấy số nước còn thừa trong chén trà gừng đường kia giấu vào trong tay áo rồi lặng lẽ ra phủ.