Chương 5: Hôn quân và Thái Tử

Sau vường Đông Cung.

“Chủ nhân!”

“Người không biết tiểu kiều thê kia của Lý Trung xanh mặt khi nhìn thấy nhà kho trống rỗng.”

Trên cây hồng, Thanh Canh hóa thành hình thú đứng nên cạnh Tiêu Ức ríu rít nói chuyện.

“Còn Lý Trung, hắn lại dám vào trong cung tìm hôn quân làm chủ cho hắn, hắn không sợ hôn quân tra ra những hoạt động sau lưng của hắn sao?”

Tiêu Úc mang nhẫn trữ vật đeo lên tay, vuốt ve lông xù của nó một chút, khóe môi gợi lên độ cung.

Thanh Canh trích một quả hồng chín đỏ, cắn một ngụm, tiếp tục nói: “Lý Trung nhất định phải thất vọng rồi, phàm nhân sao có thể tra ra tung tích của chúng ta.”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Úc: “Chủ nhân, kế tiếp chính ta...”

“Thế tử!”

Thái Tử ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy tới.

Thanh Canh nghe được âm thanh, tức khắc im lặng, lặng lẽ ẩn mình đặng sau cây.

Tiêu Úc nhìn về phía người tơi, ho nhẹ một tiếng: “Thái Tử tìm Úc có chuyện gì?”

“Cô...”

Thái Tử hơi khựng lại, chợt liếc mắt nhìn đến cây bên cạnh xe lăn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Úc, thẳng thừng nói: “... Ngươi sao lại trèo lên cây?”

Tiêu Úc ánh mắt lóe lên: “Ta...”

“Thế Tử, ngươi mau nhảy xuống, cô, cô tiếp được ngươi.”

Thái Tử không nghĩ là do hắn tự trèo lên.

Khẳng định rằng là ai đó trong cung dở trò đừa dai, khi dễ tiểu Thế Tử chân không tiện mà đem y vứt trên cây tìm niềm vui.

Rốt cuộc thì y gầy yếu như vậy, chân lại cò có tật, sao có thể bò lên cao như vậy.

Thái Tử chân thành như vậy Tiêu Úc có chút không chống đỡ được, ngượng ngùng mà gãi đầu.

[Nếu ta nói với Thái Tử là chính ta tự trèo lên, hắn có tin sao?]

[Còn có, không phải ta xem nhẹ tiểu Thái Tử, nhìn hắn thân thể nhỏ bé, khẳng định trược tiếp tiếp ta thì ta sẽ đè hắn nát mất.]

Thái Tử bị y nói là cho sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Ngẳng đầu nhì y, nhịn không được vì chính mình biện giải: “Cô, cô có thể đón được ngươi.”

Mới không bị đè nát.

[Hắc, còn rất quyết tâm.]

Tiêu Úc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, bỗng nhiên nổi lên ý xấu: “Ta nhảy thật a.”

Sau đó liền làm bộ nhảy xuống, Thái Tử lập tức căng thẳng, khẩn trương không thôi.

Ai ngờ tiếp theo Tiêu Úc lại lui trở về.

Thái Tử: “...”

Tiêu Úc nhẹ giọng cười.

Vừa muốn nhảy xuống, mông bỗng bị ai đó nâng lên, ôm đến dưới tán cây đặt lại vào chiếc xe lăn.

Y ngốc luôn, ngẩn ngơ mà nhìn người nọ.

Theo sau đó liền thấy Thái Tử tiến lên đối với người nọ chào hỏi: “Lão sư.”

Tiêu Úc ngơ ngác hô theo: “Lão sư?”

Người nọ sửng sốt khi nghe thấy.

Giây lát sau vỗ nhẹ đầu y: “Gọi cữu cữu.”

Tiêu Úc phục hồi tinh thần.

[Cữu cữu... Chẳng lẽ là huynh trưởng của mẹ?]

Y hiếm lạ mà nhìn người đó vài lần.

Ngửa đầu hỏi: “Ngài nhận thức mẹ ta?”

Tô Diễn hơi dừng lại, nhìn người trước mắt giống tiểu muội nhà mình, mặt mày buông lỏng.

Năm đó cái người luôn đuổi theo phái sau hắn, ngọt ngào kêu hắn huynh trưởng hiện giờ đã có hài tử lớn như vậy.

Hăn khóe môi hơi cong lên trả lời: “Ngươi đoán.”

Tiêu Úc: “...”

[Ngươi đoán ta không đoán.]

[Còn muốn ta gọi cữu cữu, nói thật cũng không nói!]

[Cữu cữu há có thể tùy tiện gọi.]

[Hừ! Ngươi không giải thích rõ ràng, ta liền không kêu ngươi cữu cưuc, xem ngươi còn bắt ta đoán không?]

Tiêu Úc cao ngạo nhìn về phía hắn cằm giơ lên.

Thái Tử: “...” Ngạch, hắn cái gì cũng đều chưa có nghe thấy.

Ngay sau đó liền thấy Tô Diễn xoay người về phía hắn: "Thái Tử, công khoá ngày trước thần giao cho ngài đã hoàn thành xong chưa?"

Thái Tử thân hình hơi cứng lại.

Nhẹ nhàng thở ra.

May mắn hắn đã có chuẩn bị trước.

Hắn từ cổ tay áo lấy ra công khoá đã chuẩn bị tốt, hai tay đưa cho Tô Diễn.

"Cô làm xong rồi, thỉnh lão sư kiểm tra."

Tô Diễn tiếp nhận lại từ cổ tay lấy ra một phần công khoá khác đưa cho Thái Tử.

Thái Tử như đã thành thói quen đưa tay tiếp nhận, sau đó cung kính nói: "Lão sư đi thong thả."

Tô Diễn gật đầu quả nhiên liền xoay người rời đi.

Tiêu Úc nháy mắt sửng sốt.

[Không phải chứ, thế này liền đi rồi.]

[Cũng không cùng ta hỏi thăm tin tức mẹ ta.]

"..."

Tiêu Úc nhìn hắn không quay đầu, đi càng lúc càng xa, trong lòng buồn bực.

Hừ, cữu cữu!

Nhìn Thái Tử đang đứng bên cạnh, bộ dáng lơ đãng nói: "Ngài... Cùng người nọ rất quen thuộc."

Thái Tử rũ mi xuống: "Lão sư là ân sư của ta."

Mọi người trong cung bao gồm cả Phụ hoàng đều coi hắn như cỏ rác, không có người sẽ để ý hắn.

Chỉ có lão sư sẽ quan tâm hắn, dạy hắn đọc sách viết chữ, viết sách luận, thông kinh sử.

Tuy bọn họ mỗi lần gặp mặt chỉ có nửa khắc ngắn ngủi, ít ỏi từ ngữ nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy ấm áp trong cũng lạnh lẽo này.

Quay đầu thấy Tiêu Úc bộ dáng đang không vui, móc ra điểm tâm Búi tần cho hắn: "Cái này cho ngươi ăn, ngọt "

"Nghe cũng nhân nói khi tâm tình không tốt, ăn đồ ngọt sẽ làm tâm trạng vui hơn, ngươi thử xem."

Tiêu Úc nhìn bánh hoa quế trong lòng ánh mắt hơi loé sáng.

Hắn không phải người thích đồ ngọt.

Nhưng bánh hoa quế này vẻ ngoài cũng thực đẹp, khiến người không nhịn được nếm thử.

Y cầm một khối bánh lên cắn một miếng.

Ngọt đến phát sợ.

Nhưng tâm trạng tốt lên không ít.

Hắn đối với Thái Tử nói: "Đa tạ Thái Tử đã tặng."

[Xem ra Thái Tử vẫn giống Búi tần hơn một chút, ôn nhu săn sóc, tính tình tương đối tốt.]

[Hy vọng hắn vẫn sẽ tiếp tục như vậy, không cần giống tính tình của hôn quân, đầu óc không tốt, còn cả ngày nghi thần nghi quỷ.]

Thái Tử dưới chân trượt một phát.

Này... Lời đại nghich bất đạo hắn không muốn nghe thấy.

[Trở về nói, cữu cữu xấu có thể chú ý tới Thái Tử, nghĩ chắc là hôn quân vẫn để ý đến tiểu Thái Tử.]

Thái Tử hơi giật mình.

Phụ hoàng để ý hăn.

Không có khả năng.

Ông ấy chưa từng tới xem hắn.

Đến cả khi hắn sinh bệnh cũng không thấy đến thăm.

[Tiểu Thái Tử chắc không biết, hôn quân trước kia thường đêm hôm khuya khoắt mà trộm tới xem hắn.]

[Rốt cuộc thì trong Hoàng cung rộng lớn này chỉ có Búi tần là người duy nhất hôn quân thực sự thích.]

[Cho nên hắn mới đưa tiểu Thái Tử gửi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu, để hắn thuận lý thành chương mà trở thành Thái Tử danh chính ngôn thuận.]

[Cũng đúng bởi vì hôn quân có tư tâm mới làm Hoàng Hậu nản lòng thoái chí, đối với hôn quân hạ sát tâm, bí quá hóa liều cùng người trong tộc muốn độc chết hôn quân.]

[Vì việc này mà sau này hôn quân không dám để ý đến Thái Tử quá nhiều, chính là vì sợ các phi tần khác kiêng kị, giấu giếm sát khí...]

Thái Tử nháy mắt ngẩn người.

Thì ra... Phụ hoàng không để ý hắn là vì bảo hộ hắn.

[Đương nhiên, sau đó các hoàng tử khác sinh ra, dần dà hôn quân cũng lơ là Thái Tử.]

[Các cung nhân tử trước đến nay là gió chiều nào xoay chiều ấy, thấy tiểu Thái Tử thất sủng liền không đem hắn để trong lòng... Tiểu Thái Tử đáng thương.]

Thái tử: "..."

"Thái Tử điện hạ."

Vệ Nhất vội vàng chạy tới: "Ngự Thư Phòng truyền đến tin tức, Bệ hạ triệu kiến Tiêu thế tử."

[Ta có dự cảm xấu, hôn quân triệu kiến ta khẳng định có chuyện không tốt.]

[Không muốn thấy hắn, nhưng lại không thể kháng chỉ không tuân...]

[Thân là con tin thật đáng thương.]

Thái Tử nhìn bóng dáng y đang hùng hổ rời đi đáy mắt hiện lên bất đắc dĩ.

Bị Phụ hoàng coi trọng là cỡ nào vinh hạnh, sao Tiêu thế tử lại không tình nguyện.

Vệ Nhất nhìn chủ tử nhà mình ấm ức nói: "Thái Tử điện hạ, Bệ hạ sao có thể bên nặng bên nhẹ như thế, rõ ràng người mới là hài tử của hắn..."

"Vệ Nhất! Lời này ngày sau đừng có nói tiếp."

Thái Tử dặn dò hắn: "Phụ hoàng có đạo lý của chính mình, đừng vội nghi ngờ!"