Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ăn Dưa Online: Bí Mật Chấn Động Trên Sóng Livestream

Chương 19: Sở thích kỳ lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đang livestream, giữ chút mặt mũi.

Có lẽ là bầu không khí đêm đó quá đáng sợ, Hồ Ngọc không muốn nhớ lại chút nào.

Ngập ngừng một lúc, cô lại lấy hết can đảm nói tiếp.

"Em đang định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi quay về ngủ, ai ngờ cô ấy bỗng gọi em. Nghe thấy cô ấy gọi, em cũng yên tâm hơn, bước tới mới phát hiện, cô ấy vậy mà đang trang điểm! Nữ sinh đại học trang điểm thì không có gì lạ, nhưng ai lại trang điểm vào lúc nửa đêm chứ? Hơn nữa còn là kiểu trang điểm điểm hồng tâm giữa trán! Em còn chưa kịp phản ứng gì, cô ấy vậy mà lại bảo em vẽ lông mày cho cô ấy! Bốn người bọn em chỉ có kỹ thuật trang điểm của cô ấy là tốt nhất! Em nghe thấy cô ấy lẩm bẩm cái gì mà "phu quân cùng thϊếp cử án tề mi" gì đó, biểu cảm trên mặt cũng rất kỳ quái. Em cũng không dám chạy, chỉ có thể run rẩy cầm lấy bút kẻ mày của cô ấy vẽ cho cô ấy."

Nhớ lại cảnh tượng cầm bút kẻ mày cho cô ấy đêm hôm đó, tay Hồ Ngọc lại run lên.

Cả đời này cô cũng không muốn vẽ lông mày nữa.

Kể cả là đại hiệp không lông mày cũng không muốn vẽ lông mày nữa.

Vẽ lông mày đêm hôm đó, đã trở thành bóng ma tâm lý của cô rồi.

Còn "cử án tề mi" còn "phu quân thϊếp", ba người bọn họ tuy rằng đều là những con cẩu độc thân, nhưng đảm bảo là thẳng 100%.

Kiểu thẳng thắn không gì sánh bằng.

Lâm Thanh Vãn biết con "ma" ở ký túc xá của bọn họ không có ác ý, khẽ cười: "Ngoài bảo các em vẽ lông mày, nó còn bắt các em làm gì nữa không?"

Ba cô gái ngẩn người, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Hình như ngoài vẽ lông mày ra thì chẳng còn gì nữa.

Hồ Ngọc bĩu môi: "Cũng đủ đáng sợ rồi được chưa? Nửa đêm không cho tôi ngủ, bắt tôi vẽ lông mày cho nó."

Lâm Thanh Vãn tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cười càng vui vẻ.

"Nó bảo em vẽ thì em vẽ cho nó là được rồi."

Hồ Ngọc khóc lóc kể lể: "Nó còn chê chúng em vẽ xấu, bắt vẽ lại."

Ba người bọn họ vốn không biết trang điểm, thực ra người vụng về nhất là Hồ Ngọc.

Mỗi lần nhớ lại trải nghiệm của mình vào một đêm nọ, cô ấy chỉ muốn đập đầu vào đậu hũ cho xong chuyện.

"Có một đêm, dù em có vẽ thế nào, nó cũng không hài lòng, cứ bắt em vẽ lại. Nó đã lên tiếng rồi, em nào dám không vẽ. Đêm đó, em tẩy trang rồi lại vẽ, vẽ rồi lại tẩy trang, cứ lặp đi lặp lại như vậy cho đến gần sáng, nó mới miễn cưỡng đồng ý."

Chính vì sự cầu kỳ của "con ma nữ" này, tay nghề vẽ lông mày của ba người họ hiện tại rất tốt, có thể sánh ngang với chuyên viên trang điểm.

Đúng, chính là như vậy!

Nếu thực sự sống chung với "con ma nữ" này bốn năm, đến khi tốt nghiệp, tất cả bọn họ đều sẽ trở thành chuyên viên trang điểm!

Lâm Thanh Vãn: "Nó có phải còn mặc một bộ trang phục màu đỏ, giống như quần áo cô dâu thời xưa không?"

Ba người lập tức toát mồ hôi.

Họ tin tưởng Lâm Thanh Vãn chín phần, nhưng đối với một người lạ chưa từng gặp mặt, lại thêm lĩnh vực liên quan quá mức thần bí.

Cho dù hai lần xem bói trước đó đều rất chính xác, nhưng khó đảm bảo không có khả năng dàn dựng.

Vạn nhất...

Vạn nhất là một vở kịch được dàn dựng đặc biệt chân thực thì sao?

Nhưng bị Lâm Thanh Vãn nói trúng tim đen, ba người nhất thời xấu hổ.

Hóa ra chiêu trò nhỏ này của họ đã bị vị đại sư nhìn thấu từ lâu.

Nhìn thấu nhưng không nói ra mà thôi.

"Tiểu Lâm bình thường rất thích mua đồ cổ, cũng thường xuyên mặc. Ngày hôm đó cô ấy có biểu hiện khác thường, trùng hợp là vừa mua về một bộ trang phục cổ, trông có vẻ đã lâu đời. Cô ấy rất thích, lúc đó còn cầm ra cho chúng em xem."

Đồ cổ là chủ đề khá hot trong những năm gần đây.

Không biết từ bao giờ, mua đồ cổ, mặc đồ cổ dường như đã trở thành một mốt thời trang.

"Em cũng có một người bạn thích mua đồ cổ, cô ấy cũng nói như vậy, nói rằng mỗi món đồ đều có câu chuyện của nó. Ban đầu em không hiểu, nhưng nghe cô ấy nói như vậy lại càng thêm kiêng kỵ! Ai mà muốn tìm hiểu câu chuyện của người khác chứ?"

"Em cũng không thể hiểu nổi, thứ đó chẳng phải là đồ người khác vứt đi sao?"

"Em có thể hiểu, nhưng em sẽ không mua."

"Mấy người chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả, mặc đồ cổ ra đường sẽ không sợ đυ.ng hàng, tốt biết bao!"

Thấy ba người thực sự sợ hãi, Lâm Thanh Vãn an ủi: "Các em cũng đừng lo lắng, nếu nó muốn hại các em thì đã ra tay từ lâu rồi."

Nói như vậy, coi như Lâm Thanh Vãn đã thừa nhận sự tồn tại của "nó".

Hồ Ngọc và hai người bạn không những không yên tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi.

"Đại... Đại sư, có thể thương lượng với nó, để nó đi được không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »