Không cần để ý đến trúc mã, vốn dĩ cô cũng không đói lắm, hơn nữa vội vàng lên chuyến bay sớm rồi lại từ sân bay vất vả đi đăng ký nhập học, cả người A Ngôn đều thấy mệt, trèo luôn lên giường định ngủ bù, kéo rèm giường nằm xuống chìm vào giấc ngủ trong nháy mắt.
Ký túc xá rất yên tĩnh, Dịch Tri dùng điện thoại tìm kiếm kiến thức về “Trồng hoa chăm sóc hoa”, xem liên tiếp mấy bài về hướng dẫn chăm sóc, không nhịn được chép miệng “Phiền phức.”
Cái danh sách dài dằng dặc phải lưu ý khiến cô ấy đau cả đầu, hóa ra ở thế giới không có linh khí này mà trồng hoa lá cây cỏ lại là chuyện phiền phức đến vậy.
Thành thực mà nói, kiếp trước ở thời mạt thế trước khi thức tỉnh dị năng hệ Mộc, cô ấy cũng chưa từng trồng hoa, cho dù chỉ là một chậu sen đá nhỏ.
Ở thời mạt thế, từ động vật đến thực vật, thậm chí con người đều phát sinh biến dị, chỉ cần cho hạt giống một chút linh khí hệ tương ứng là đã đủ chất dinh dưỡng.
Nhìn hai chậu hoa vô danh sắp chết kia, Dịch Tri xoa cằm, ba người bạn cùng phòng không có ở đây, một người thì đang ngủ, đúng là thời cơ tốt.
Cô ấy nhẹ nhàng đi đến gần giường số sáu, ngón trỏ đυ.ng vào một chậu hoa lá héo úa ố vàng trong đó, phóng ra một luồng linh lực hệ Mộc yếu ớt.
“Thế này chắc được rồi, chỉ cần cứu sống là được, tốt quá hóa dở.” Dịch Tri nhẹ nhàng lẩm bẩm trong miệng, cô ấy là người có dị năng hệ Mộc, chỉ sợ cho nhiều linh lực quá sẽ khiến những bông hoa trước mặt biến dị theo chiều hướng nào đó, mặc dù nồng độ linh khí của thế giới này rất thấp nhưng đề phòng vẫn hơn.
Dịch Tri chĩa tay vào một trong những chậu hoa để làm thí nghiệm, mặc dù chỉ là một chút linh lực nhưng trong nháy mắt, chậu hoa sắp chết kia như được hồi sinh, những chiếc lá héo rũ, ngả vàng dựng đứng lên, lá vàng dần chuyển sang xanh, thậm chí còn đâm chồi nảy lộc.
“Quá nhiều rồi” Dịch Tri khẽ lẩm bẩm, nhưng rõ ràng là linh lực hệ Mộc đã đưa vào không thể rút lại được, cô ấy nhìn chậu hoa này đâm chồi nảy lộc, cứ như được thúc đẩy vậy, trong vòng vài giây ngắn ngủi đã nở rộ, gần như tràn đầy chậu.
Những cánh hoa trắng muốt được những chiếc lá xanh đậm làm nền, trong khoảng thời gian ngắn nở ra chín đóa hoa lớn.
Là hoa dành dành.
Dịch Tri hít một hơi thật sâu, chỉ xài một tia linh lực của mình vào chậu hoa sắp chết này thôi mà cũng thay đổi dữ vậy hả, mẹ ơi, cô ấy hoàn toàn không ngờ sẽ có tác dụng lớn như vậy.
Ban đầu còn sợ nếu chuyển vào không gian dinh dưỡng quá nhiều sẽ biến dị, kết quả chỉ cần một chút linh lực đã có tác dụng như vậy, rõ ràng là hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng.
Đúng lúc này, Dịch Tri nghe thấy tiếng sột soạt có người xuống giường trong ký túc xá, toàn thân cô ấy căng thẳng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy bạn cùng phòng ở giường đối diện là A Ngôn đang leo thang xuống giường, mà cái chậu hoa dành dành trước mặt cô ấy đang nở to vô cùng, dùng người che lại cũng không hết!
Lúc này A Ngôn đã nhìn thấy, cô trợn to hai mắt, rõ ràng là rất kinh ngạc trước hoa dành dành này.
Lúc này nếu muốn chuyển bông hoa này vào không gian thì đã muộn, Dịch Tri thầm kêu không ổn.
Não cô ấy vận động với tốc độ ánh sáng, A Ngôn tỉnh dậy từ lúc nào? Hay là vẫn nằm trên giường nhìn lén cô ấy thăm dò linh lực? Cô đã biết được chuyện gì? Trong đầu cô ấy đang suy nghĩ xem dùng cách nào để xóa ký ức của bạn cùng phòng mà không gây hại.