Cái bánh bao trước mắt càng nhìn càng giống đồ cúng trên bàn thờ.
Đồ ăn mà Đinh Linh mang về có cá, thịt, rau, bánh ngọt và món tráng miệng, trông như đều còn nguyên chưa động đũa, vẫn còn nóng.
“Đinh Linh, cậu chưa ăn gì mà mang hết về cho tụi mình à?” Dịch Tri hỏi.
“Ừ, dù sao cũng là cho tớ.” Đinh Linh trả lời.
Tổ trưởng tổ đặc vụ sắp xếp cho bạn ấy đi học đại học nói rằng, đi học đại học là để bạn ấy thích nghi với cuộc sống hiện đại và kết bạn.
Nhưng quỷ vương không có bạn bè, Đinh Linh không biết cách kết bạn.
Tổ trưởng dạy bạn ấy thường thức nói: Bạn bè là người sẽ chia sẻ cùng nhau.
Hôm nay khi ra ngoài, Đinh Linh nhận được đồ cúng chúc mừng nhập học từ đội khảo cổ đã khai quật bạn ấy, bạn ấy nghĩ rằng mình nên mang về chia sẻ với những người bạn tương lai.
Đồ cúng thực sự rất ngon.
Ngày đầu tiên A Ngôn đến trường đại học Tân Thành đúng vào đêm Giáng sinh.
Sau khi ăn bữa tối do Đinh Linh mang về, năm người đã thảo luận xong việc phân công dọn dẹp nhà vệ sinh và ký túc xá, cũng như trao đổi về thói quen sinh hoạt của từng người.
Tất nhiên, chủ yếu vẫn là A Ngôn chịu trách nhiệm đưa ra vấn đề, sau đó ném vấn đề đó cho mỗi người, và sau khi thảo luận xong thì lập thành bảng danh sách rồi gửi thông báo vào nhóm chat để ghim lại.
Dù chỉ mới đến ngày đầu tiên, nhưng A Ngôn đã tuyệt vọng nhận ra rằng, dường như chỉ có mình cô là người suy nghĩ nhiều trong cái ký túc xá kỳ lạ này, những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày dường như “người có vòng hào quang” hoàn toàn không nghĩ đến những thứ này.
Có lẽ do ngày đầu tiên bạn cùng phòng mang đến cho cô quá nhiều cú sốc, nên sau khi trêu chọc trúc mã một câu “Ngủ ngon, đi ngủ thôi” thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày bảy và ngày tám tháng chín đều là thời gian đón tân sinh viên, ngày hôm sau cũng không có việc gì quan trọng, mọi người có thể yên tâm ngủ đến trưa.
Nhưng giấc mơ đẹp của A Ngôn đã bị cắt đứt.
Lúc năm giờ sáng, Dịch Tri thức dậy rời khỏi phòng đi tập thể dục, tiếng mở cửa đã đánh thức A Ngôn, cô cũng chỉ mở mắt ra rồi lại quay người ngủ tiếp.
Nhưng đến tám giờ, cửa phòng 320 đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”.
“Ừm——ai vậy?” Sở Băng Băng ngáp dài trên giường, lẩm bẩm.
“Dịch Tri không mang theo chìa khóa à?” Lúc này, A Ngôn thò đầu ra từ trong rèm giường.
Lúc này Đinh Linh đã xuống giường, bạn ấy vặn khóa mở cửa, mái tóc dài đen bóng, sắc mặt tái nhợt, lại mặc một chiếc váy ngủ trắng đơn giản, trực tiếp làm cho người đứng trước cửa giật mình.
Đinh Linh nhìn người trước mặt, bạn ấy nghiêng đầu, nói một câu vào phòng ngủ.
“Không phải Dịch Tri, là người lạ.”
Lúc này, A Ngôn cầm tay vịn giường nhìn xuống.
Trước cửa là một cô gái trẻ tuổi, cô ta có khuôn mặt tròn, mặt mày cong cong mang theo nụ cười, nhìn qua đã khiến người ta có chút thiện cảm, là một em gái ngọt ngào.
Khuôn mặt này, rất quen thuộc.
Hôm qua cô còn nhìn thấy trên điện thoại.
Bạn gái quốc dân Lộ Gia Niên, em gái của bạn cùng phòng Cố Gia Tuế!
A Ngôn vốn còn hơi ngái ngủ thì tỉnh táo ngay lập tức.
Cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, cho hỏi chị tôi Cố Gia Tuế có ở trong phòng này không?”
Lộ Gia Niên cười ngọt ngào, mà sau lưng cô ta, A Ngôn thấy có mấy chiếc điện thoại đang giơ lên.