Chương 16: A Ngôn thật sự là người bình thường sao?

Vừa bấm vào video, cô ấy nhanh chóng thoát ra rồi đeo tai nghe vào.

Một lần nữa bấm vào video, Dịch Tri phát hiện không chỉ có Cố Gia Tuế trong video, mà còn có cả A Ngôn, khó trách vừa rồi hai người cùng nhau trở về.

Dịch Tri không quá chú ý đến vị giáo sư xuất hiện sau đó, cô ấy nhìn hành động của A Ngôn trong video nhanh như chớp, ánh mắt khẽ động.

Cô ấy liên tục tìm vài video từ góc độ khác trên các nền tảng khác nhau, tay phải cầm điện thoại căng cứng mất tự nhiên.

“Quá nhanh.” Dịch Tri thầm nghĩ.

Những video này không có dấu vết của cắt ghép, đều là bản gốc, các góc độ khác nhau trong đầu cô ấy tái hiện lại, có thể thấy rõ ràng A Ngôn gần như không đến 0.2 giây đã kéo Cố Gia Tuế đi.

Tốc độ phản ứng của cô quá nhanh! Thậm chí còn không để Cố Gia Tuế bị tạt một giọt nước nào.

Tâm tư của Dịch Tri ngưng trọng, ngay cả khi cô ấy ở hiện trường, có lẽ phản ứng cũng không nhanh bằng A Ngôn.

Nhưng tốc độ phản ứng này là được rèn luyện trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Nếu A Ngôn là một sinh viên bình thường, làm sao có thể có năng lực phản ứng nhanh như vậy? Sự phối hợp của não và tay chân?

Dịch Tri kín đáo nhìn A Ngôn một cái, cảm giác nguy hiểm vừa buông xuống lại trỗi dậy.

Nhìn lại các bình luận này, rõ ràng A Ngôn đã cứu người, nhưng dường như không ai để ý đến cô. Khi có tin tức về việc làm nghĩa hiệp, chẳng phải thường được tuyên dương hay sao? Nhưng trên người A Ngôn lại như có một đặc điểm, không hề khiến cho người ta chú ý.

Đặc điểm này làm Dịch Tri nhớ đến một người.

Kiếp trước cô ấy và sư phụ từng nghe qua truyền thuyết về một dị năng giả cấp S giấu mình trong căn cứ, người đó luôn cứu người mà không để lại tên, làm việc tốt xong là biến mất, giống như trong truyền thuyết. Dịch Tri từng nghĩ đó chỉ là tin đồn, cho đến một lần cô ấy được người đó cứu mạng, phát hiện người đó là một thủ vệ tuần tra thị trường của căn cứ, người thường xuyên trò chuyện với cô. Rõ ràng là dị năng giả cấp S mạnh mẽ, nhưng lại làm công việc cơ bản nhất, hoàn toàn giống như một người bình thường.

A Ngôn có chút giống với khí chất của người đó.

Ngũ quan của A Ngôn nhìn không nổi bật, nhưng kết hợp lại thì rất ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú dịu dàng, mái tóc đen đến ngang vai hơi xoăn, đầy khí chất học thuật.

Cô luôn nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng, bên môi lúc nào cũng nở một nụ cười nhẹ, ăn mặc giản dị thanh lịch, vừa nhìn đã biết là một cô gái xuất thân từ gia đình có học thức, giống như người bạn bên cạnh mỗi người, gia cảnh khá giả, lịch sự, hiền hòa, học giỏi, là học sinh tốt trong mắt thầy cô và bạn bè.

Cô có vẻ đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp gây ấn tượng sâu đậm.

Giống như bây giờ, trong phòng 320 này, nếu nói về vẻ đẹp thì không ai bằng minh tinh Cố Gia Tuế, người có vẻ đẹp mê hồn, nếu nói về gia cảnh giàu có thì không ai bằng Sở Băng Băng, nếu nói về học lực... mọi người đều là sinh viên xuất sắc của đại học Tân Thành.

Nghĩ đến đây, Dịch Tri bất ngờ tỉnh ngộ.

A Ngôn nhìn qua từng khía cạnh đều không nổi bật, nhưng nhìn ngược lại thì khía cạnh nào cũng không kém, giống như cư dân mạng thường hay gọi là “chiến sĩ hình lục giác”.

Nhìn qua có vẻ bình thường, thực ra lại chẳng bình thường chút nào.

Hành động cứu người vào thời khắc mấu chốt ở trong video này, đặc biệt là tốc độ phản ứng này, hoàn toàn đạt đến mức độ của vận động viên hàng đầu.

A Ngôn, cô thật sự là người bình thường sao?