Chương 47

Đồng Dương chửi thề một tiếng, rút chiếc tua vít cắm sau lưng nữ sinh ra, một tay nắm lấy cổ áo Tôn Nghiệp, tay kia đâm thẳng tua vít từ dưới cằm vào đầu cô ta.

Chỉ nghe thấy "phụt" một tiếng, máu nóng bắn lên mặt cô, nữ sinh trợn to mắt trong kinh ngạc, ôm lấy cằm lảo đảo lùi hai bước, không thể tin nổi nhìn Đồng Dương, chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, máu tươi lập tức làm ướt đẫm sàn nhà xung quanh.

Đồng Dương không có thời gian để bận tâm, với vết thương nặng như vậy, cô ta chắc chắn sẽ chết. Cô cúi người nắm lấy cánh tay của Tôn Nghiệp, kéo cậu ta từ trên lan can ném xuống sàn nhà.

Tôn Nghiệp mặt mày trắng bệch, cơ thể co rút lại thành một khối, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, toàn thân run rẩy, đồng tử mở to nhưng không có tiêu điểm nào, giống như ý thức bị giam giữ ở một nơi nào đó.

Đồng Dương nhíu mày nhìn thoáng qua cậu ta, rồi tát mạnh hai cái vào mặt cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không có phản ứng.

Thấy vậy, cô không lãng phí thêm thời gian, quay đầu nhìn về phía nữ sinh đang quỳ trên đất với ánh mắt giận dữ. Vết thương của nữ sinh thật kinh khủng, máu tươi chảy như một xô nước dội vào người cô ta.

"Mày dám gϊếŧ tao…"

Đồng Dương đá vào vai cô ta, chửi: "Tại sao tao lại không dám? Mày cũng chẳng phải là quái vật ba đầu sáu tay vô địch gì cả, mày nghĩ rằng mày có thể làm mọi thứ tùy ý sao?"

Nữ sinh mắt trợn tròn, một bên mắt bị máu che lấp, bên kia tràn đầy oán độc, nhìn chằm chằm vào Đồng Dương, thân thể dần dần mất đi sự sống, rồi ngã ngửa ra phía sau.

Cùng lúc đó, vết máu của nữ sinh trên sàn nhà đang dần dần biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đồng Dương thở phào nhẹ nhõm, nếu thi thể không biến mất thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn.

"A!!!"

Ngay lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hoàng.

Đồng Dương quay lại nhìn, thấy Tôn Nghiệp đầy mồ hôi ngồi bật dậy, đồng tử dần khôi phục sự tỉnh táo, tay cậu ta nắm chặt lấy áo mình, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Thế nào rồi?"

Đồng Dương đưa tay lau máu trên mặt, bước tới trước mặt Tôn Nghiệp hỏi.

Nghe thấy tiếng nói, Tôn Nghiệp ngẩn người ngẩng đầu lên, cặp kính của cậu ta đã bị vỡ thành nhiều mảnh trong lúc giằng co, trên má hai vệt nước mắt rõ ràng, như thể vừa trải qua một cú sốc khủng khϊếp, ánh mắt đầy sợ hãi.

Chỉ đến khi nhận ra khuôn mặt bẩn thỉu của Đồng Dương, cảm xúc của Tôn Nghiệp mới dần ổn định lại.

Cậu ta thở hổn hển, nói trong hoảng loạn: "Tôi... tôi đã chết! Tôi bị đẩy từ trên cao xuống..."

Đồng Dương ngạc nhiên nhướn mày, chỉ tay về phía thi thể chưa hoàn toàn biến mất ở xa, "Bị cô ta?"

Tôn Nghiệp nhìn theo hướng tay cô chỉ, cảnh tượng đẫm máu đó khiến cậu ta run lên bần bật, những gì vừa xảy ra vài phút trước bỗng chốc ùa về.

"Đồng Dương... đây là chuyện gì? Tôi nhớ tôi đã chết! Ngay trước mắt cô... bị đẩy xuống! Sao có thể..."