Máu tươi rơi lốm đốm xuống mặt đất. Tôn Nghiệp không còn chút sắc mặt, tay chân luống cuống lùi về phía sau.
“Cô... cô ấy làm sao vậy...” Cậu ta run rẩy không nói trọn được một câu.
Nhìn thấy Tôn Nghiệp sợ hãi lùi bước, ánh mắt mong chờ của nữ sinh dần trở nên u ám. Bàn tay đang giơ lên giữa không trung chậm rãi hạ xuống, máu từ đầu ngón tay nhỏ từng giọt như mưa.
Đúng lúc đó, chuông báo hết giờ vang lên.
Nữ sinh bất ngờ dùng hai tay che mặt, những vệt máu đỏ thẫm loang khắp khuôn mặt đầy vết thương, kèm theo vài tiếng cười khúc khích vô nghĩa: “Chúng ta chơi một trò chơi, được không?”
Cô ta ngẩng người dậy, móng tay bất an cào cấu khuôn mặt cho đến khi da hiện lên những vệt máu mảnh, rồi lảo đảo tiến về phía Tôn Nghiệp. Tay cô ta kéo mí mắt dưới, để lộ đôi mắt đυ.c ngầu, cúi người xuống nhìn chằm chằm cậu ta.
Tôn Nghiệp trừng to mắt, nín thở, cơ thể như bị đông cứng lại, không thể có bất kỳ phản ứng nào.
“Cậu không muốn biết sở thích của Sở Thi Ngữ sao? Ngồi lên đó đi, tôi sẽ nói hết cho cậu.” Nữ sinh chỉ ra phía ban công bên rìa sân thượng, giọng nói như rót vào tai cậu ta, trầm thấp đầy mê hoặc.
“Cậu không muốn trở nên xuất sắc hơn sao? Ngồi lên đi, tôi sẽ giúp cậu.”
Một giọt máu rơi xuống kính của cậu ta, cảnh vật trước mắt như bị che phủ bởi một màn sương máu.
“Tôi...” Tôn Nghiệp ngơ ngẩn, ánh mắt trống rỗng.
Nữ sinh gần như áp sát mặt vào mũi cậu ta, giọng nói chìm xuống: “Hay là cậu không thích Sở Thi Ngữ đến vậy?”
Lúc này, chỉ còn hai phút nữa là Tôn Nghiệp sẽ rơi xuống mà chết.
Đồng Dương lấy từ trong ba lô ra một cái tua vít, cởϊ áσ khoác và ném cùng với ba lô xuống đất.
“Tôn Nghiệp, tôi chưa bao giờ làm gì mà không có hồi báo. Cho nên, cậu phải ghi nhớ món nợ này, sau này ra sức kiếm tiền mà trả tôi.”
Đồng Dương bước tới trước hai người, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt đáng sợ của nữ sinh, hỏi: “Các người đến từ đâu?”
Nữ sinh nhe răng cười, nói: “Cô gϊếŧ hắn đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Có liên quan đến vòng lặp thời gian không?”
Nữ sinh nghiêng đầu, nét mặt méo mó hiện lên một chút gian ác: “Vòng lặp thời gian... cô thử đoán xem?”
Đồng Dương nhìn cô ta vài giây rồi nói: “Vậy là có liên quan đến vòng lặp thời gian, nhưng cô không muốn nói phải không?”
Nữ sinh bật cười khúc khích: “Ai mà biết được? Cô tò mò lắm sao? Làm sao bây giờ nhỉ? Tôi chẳng muốn nói với cô chút nào cả.”
Đồng Dương nhặt cây tua vít trong tay lên, so với dao rọc giấy hay một vài vũ khí sắc bén khác, cô cảm thấy thứ này vừa tay hơn, “Có lẽ sau hai phút nữa cô sẽ biến mất, đúng chứ?”
Nữ sinh không hiểu gì, nhưng chưa kịp nhìn rõ động tác của cô thì đầu tua vít hình chữ thập đã lao thẳng vào mắt.
Khung cảnh trước mắt đột ngột tối sầm lại, như có ai đó bịt mất một bên mắt. Chất lỏng ấm nóng chảy dài xuống gò má, bên mắt trái bị đè nặng bởi thứ gì đó.