Chương 22

"Đồng Dương..." Người đàn bà ngờ vực nhìn thiếu nữ, môi hé mở, phát ra một âm thanh.

"Mày quả nhiên biết tao?" Đồng Dương nheo mắt lại, thuận thế xoay người đè cô ta xuống dưới, "Cho tôi mạo muội hỏi một chút, chị có biết thi đại học quan trọng thế nào đối với một học sinh lớp 12 không?"

"Đồng Dương?" Người đàn bà dường như mất hết sức lực phản kháng, máu tươi chảy ròng từ bàn tay, khó khăn nâng lên giữa không trung, đôi mắt ngơ ngác nhìn thẳng vào khuôn mặt thiếu nữ, ngón tay run rẩy chạm vào gương mặt của cô, "Đồng Dương..."

Ánh sáng mờ nhạt của đêm bao phủ hai người, che khuất khuôn mặt người phụ nữ với mái tóc rối rụng. Đồng Dương thấy rõ khuôn mặt tái nhợt ấy, cảm thấy có chút quen thuộc.

"Cô là ai?" Đồng Dương nhìn chằm chằm, một vài mảnh ký ức nhỏ vụn xuất hiện trong đầu.

"Tao là... Tao là..." Người phụ nữ lộ vẻ mơ hồ, như thể chính cô cũng không chắc chắn, "Tao là... mẹ mày..."

Đồng Dương cứng đờ người, khó tin mở to đôi mắt, lẩm bẩm: "Mẹ?"

Trong khoảnh khắc Đồng Dương ngây người, người đàn bà nhân cơ hội nhặt lên con dao găm rơi trên mặt đất, mũi dao nhắm thẳng vào yết hầu của cô mà đâm tới.

Đồng Dương phản ứng nhanh chóng, lập tức xoay người né tránh, dù vậy lưỡi dao vẫn cắt qua da cổ, máu ấm áp trào ra, nhanh chóng làm ướt vạt áo của cô.

"Bà vẫn chưa chết..." Đồng Dương không để ý đến vết thương trên người, thất thần lẩm bẩm.

"Hoá ra bà không chết à?"

Người đàn bà lập tức trở nên phấn khởi, giơ cao dao găm lao về phía Đồng Dương.

Đồng Dương nâng khuôn mặt dính máu tươi lên, ánh mắt tối sầm lại, động tác nhanh nhẹn và tàn nhẫn. Cô né sang một bên mạnh mẽ đâm tua vít đỏ rực vào ngực người đàn bà.

"A..."

Người đàn bà rêи ɾỉ một tiếng, nhưng dường như không màng đến mạng sống của mình, hoàn toàn không bận tâm đến vết thương trên cơ thể, vẫn gắt gao đâm mũi dao về phía cổ của Đồng Dương.

"Mẹ kiếp, sao bà vẫn chưa chết? Bà và lão già ngốc kia nên cùng nhau chết đi!"

Đồng Dương dùng một chân đá văng người đàn bà, rồi ngay lập tức lao tới, áp sát cơ thể lên người cô ta, bóp chặt yết hầu. "Bà muốn gϊếŧ tôi? Đáng chết không phải bà sao? Hả? Mẹ?"

"Người đáng chết là bà nhỉ?"

Việc thiếu oxy khiến trán người đàn bà nổi gân xanh, nhưng cô ta vẫn cố gắng vung dao loạn xạ, đôi mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm vào Đồng Dương, ngập tràn ác ý, hận đến mức muốn nuốt chửng cô.

"Người đáng chết là bà!"

"Cha mẹ không chịu trách nhiệm tự đi tìm chết không phải là tốt hơn sao?"

"Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này! Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống như ký sinh trùng! Tại sao? Tại sao lại là lúc này?"