Chương 11

Đồng Dương nhớ rõ cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo cắt qua làn da mang đến cơn đau kịch liệt, đến giờ cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

[ Ting ——]

00:14, ngày 28 tháng 5 năm 2024, tin nhắn đầu tiên từ nhóm chat “Thủy hữu ăn dưa 007” đã nhảy ra.

—— Thiên tài nhà nghèo, Đồng Dương, tử vong trước kỳ thi đại học mười ngày, giáo viên tiếc nuối: Trò ấy có thể trở thành Trạng nguyên khoa học tự nhiên của tỉnh!

Đồng thời, tín hiệu trên điện thoại hoàn toàn biến mất, bị chặn lại.

Sau khi bị gϊếŧ, cô đã quay lại thời điểm mười phút trước khi chết? Vì sao?

Chết tiệt, không có thời gian để suy nghĩ nhiều!

Lần trước, khi đọc xong bài báo này, Đồng Dương để ý rằng thời gian là 00:19. Đến lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa mới truyền đến, có nghĩa là cô còn ít nhất bốn phút để chạy trốn khỏi nơi này.

Đồng Dương thổi tắt ngọn nến, cầm lấy tua vít, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách.

Tầng này của khu nhà có chín căn hộ, chia thành hai khu vực phía nam và phía bắc với hai thang bộ riêng biệt. Căn hộ của nhà Đồng Dương có mã số 307, nằm gần thang bộ phía bắc. Hung thủ nhất định đã đi lên từ phía bắc, đó là lý do tại sao cô nghe được tiếng bước chân từ hành lang. Bốn phút là khoảng thời gian đủ để cô rời khỏi nơi này mà không gặp phải hung thủ, nhưng không thể chắc chắn rằng hung thủ không đang nấp ở đâu đó, chờ đợi để ra tay.

Nếu muốn rời đi, cô chỉ còn cách thử đi về phía thang bộ ở phía nam.

Đồng Dương nhẹ nhàng mở cửa, cẩn thận từng động tác để tránh tạo ra tiếng động lớn. Khi khe cửa vừa đủ rộng để cô lách qua, cô nghiêng người bước ra ngoài. Gió lạnh thổi qua ban đêm khiến nàng rùng mình, nổi da gà khắp người. Cô cảnh giác nhìn quanh, trước và sau, nhưng hành lang tối đen như mực, không có một bóng người, các cửa sổ của những nhà còn lại đều đã đóng chặt.

—— Không có ai!

Đồng Dương không do dự thêm nữa, cô bước nhanh về phía cửa thang bộ ở phía nam, cẩn thận không gây tiếng động quá lớn vì lo sợ sẽ thu hút sự chú ý của hung thủ. Trong khu nhà, cách âm không tốt, cô không dám chạy vội vì sợ gây tiếng động sẽ làm lộ mình.

Trên đường đến cửa thang bộ phía nam, vì quá căng thẳng, hơi thở của Đồng Dương trở nên gấp gáp. Thỉnh thoảng, gió thổi qua tạo ra những âm thanh kỳ quái khiến cô cảm thấy như có ai đó đang bám theo mình. Cô gần như ba bước lại ngoảnh đầu một lần, sợ rằng sau lưng đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó. Tuy nhiên, suốt chặng đường đến thang bộ, nàng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

“Hô…”

Đồng Dương dán người vào bức tường hành lang, thở ra một hơi dài.