Chương 6: Tâm sự

Tạ Chanh cuối cùng cũng từ chối lời mời ăn tối với Quý Du, chủ yếu là vì tâm tình cô vẫn chưa ổn định, và Quý Du chỉ thành công giành được quyền đưa đón cô vào tối nay.

Bị cám dỗ vì có chuyện quan trọng cần thông báo, Dư Kỳ đã đồng ý lời hẹn gặp của Tạ Chanh tại nhà hàng lẩu yêu thích của họ, mặc dù Dư Kỳ liên tục bóng gió trên phần mềm trò chuyện để cố gắng biết trước sự kiện quan trọng nhưng Tạ Chanh vẫn gắt gao giữ bí mật, cô có cảm giác một khi nói ra điều đó, cô sẽ bị tấn công bởi tin nhắn trước bữa tối.

Tan làm, vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô đã nhận được điện thoại của mẹ, một giọng nói to quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Chanh Chanh, mẹ nghe dì Thi nói buổi xem mắt ngày hôm qua của con lại thất bại, con hất nước lên mặt Vương Trạch?”

Tạ Chanh chỉ có thể cắn răng giải thích: “Mẹ, mẹ không biết Vương Trạch đó kỳ quái như thế nào đâu. Dù con có lấy chồng cũng không sống được bao lâu. Tránh xa những kẻ ngốc sẽ tốt cho sức khỏe của mình mẹ ạ.”

“Aizz, được rồi được rồi được rồi... Mẹ hiểu suy nghĩ của con, con gái của mẹ chẳng lẽ mẹ còn không hiểu sao, nếu chỉ có nói chuyện, con sẽ hất nước lên mặt người ta sao.”

Tạ Chanh cố ý đè xuống thanh âm, nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ thật tốt~”

Vương Tú Dạ giả vờ tức giận nói: “Đừng có làm nũng như vậy, mẹ nghe dì Uông của con nói dì ấy có một bà con xa, năm nay mới từ nước A về, nó khá đẹp trai...”

Tạ Chanh vội vàng ngắt lời: “Mẹ! Mẹ đừng đồng ý vội.”

“Sao vậy? Con có muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian sao? Cũng được, mẹ sẽ nhờ dì Uông của con sắp xếp một cuộc gặp cho con vào tháng sau. Mẹ nghe có vẻ như anh chàng lần này chắc chắn đáng tin cậy.”

“Không được mẹ, cuối tuần này con về nhà kể cho mẹ nghe tình hình, còn về phía dì Uông mẹ cứ từ chối trước đi.” Tạ Chanh nói có chút vòng vo.

Nữ radar Vương Tú nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt: “Có chuyện gì vậy? Mau nói cho mẹ biết!”

Sau khi Tạ Chanh liên tục hứa cuối tuần sẽ về nhà và đích thân giải thích, Vương Tú đã từ bỏ ý định đập nát nồi thịt hầm mà hỏi đến cùng.

Lúc đến quán lẩu, Dư Kỳ đã gọi món rồi, nhìn thấy Tạ Chanh đi vào trong quán, lập tức dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, như thể ánh mắt đó là thật vậy.

Tạ Chanh không có giấu diếm, thẳng thắn nói: “Tôi và Quý Vũ có thể sẽ kết hôn.”

“Cái gì mà kết hôn? Cậu và Quý Vũ? Khi nào? Tại sao cậu nói có thể? Cậu nhanh chóng giải thích!!” Dư Kỳ bị sốc trước tin này và lập tức cuống cuồng hỏi.

Giọng nói lớn của Dư Kỳ đã thu hút mọi người trong quán ăn, nhân viên thậm chí còn tưởng rằng họ đang cãi nhau và do dự có nên đến ngăn cản hay không? Tạ Chanh thấy vậy lập tức bịt miệng Dư Kỳ lại.

“Ô ô ô ô ô ô ô (tại sao cậu lại che miệng tôi)” Dư Kỳ kiên trì hỏi.

“Cậu im lặng đi rồi tôi sẽ nói.” Tạ Chanh uy hϊếp.

Nghe vậy, Dư Kỳ lập tức biến thành một cô gái thùy mị nết na, một tay cầm cốc nước uống một cách duyên dáng, tay kia nhẹ nhàng vuốt mái tóc hơi rối bù.

Tạ Chanh trợn mắt nhìn cô, sau đó vừa nhúng thịt, vừa kể lại chuyện tối qua.

“Chanh à, cậu có nhớ tối hôm qua trước khi rời đi cậu đã nói gì với tôi không?” Dư Kỳ trêu chọc Tạ Chanh, nhướng mày, có vẻ như muốn ăn đòn.

“Trên đời vạn vật đều không ổn định, dù sao tình huống hiện tại chính là như vậy.” Tạ Chanh cũng hành xử càng gian xảo, bản thân không xấu hổ, thì người khác sẽ xấu hổ tha mình.

“Vậy cậu nghĩ sao? Hai người thật sự là rất xứng đôi nhưng cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ kết hôn?” Dư Kỳ ngừng nói đùa và nghiêm túc hỏi.

“Ai... Thực ra tôi cũng không biết, vừa cảm thấy khá tốt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an, lại có chút lo được lo mất.” Tạ Chanh cũng thành thật nói, đối mặt với Dư Kỳ, cô không cần phải che che giấu giấu, dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cô không nói với đối phương thì cô ấy cũng có thể tự mình dò

ra manh mối.

“Cậu nên sớm nói cậu thích anh ấy đi. Cậu là đang sợ mình sẽ ngày càng tham lam và đòi hỏi tình cảm từ anh ấy nhiều hơn mức mà các cậu đã ước định.” Lời nói của Dư Kỳ đã đánh thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, khi mà không có được tôi vẫn có thể kiềm chế, chỉ sợ một khi đã có thì không thể dừng được, nhưng lại không thể từ chối lời đề nghị kết hôn, cảm giác như một giấc mơ ngọt ngào, nhưng có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.” Tạ Chanh cũng không giấu diếm, bày tỏ sự lo lắng trong lòng.

“Tôi nghĩ Quý Vũ không có khả năng không có hứng thú với cậu, cho dù bản thân hắn không nhận ra, nhưng sau khi kết hôn và ở bên nhau lâu dài, còn sợ không có tình cảm sao?” Dư Kỳ cũng nói thẳng, dù sao cô cũng không tin, hai người bọn họ không có chuyện gì cả.

Nghe lời Dư Kỳ nói, cán cân trong lòng Tạ Chanh cuối cùng cũng nghiêng về phía cô hy vọng, buổi trưa nghe Lam Uyển nói, cô chỉ có chút cảm động, nhưng sau khi nghe hai người nói, cô cũng muốn đánh cược một lần.

Sau khi bữa tối kết thúc, Tạ Chanh và Dư Kỳ cùng nhau đứng bên vệ đường để tiêu cơm, đang nói chuyện nửa chừng thì nhìn thấy xe của Quý Vũ từ xa tiến tới liền dừng lại trước mặt các cô, cô và Dư Kỳ ngồi ở ghế sau.

Lúc mới lên xe, cô nhìn mặt Quý Vũ liền nghĩ tới chuyện tối qua nên cố ý không nói chuyện với anh, tuy nhiên, Dư Kỳ và Quý Vũ đều lễ phép chào hỏi, nhau sau đó lại bị Tạ Chanh kéo đến nói chuyện cùng nhau, nhưng quán lẩu rất gần nhà Dư Kỳ, không lâu sau liền xuống xe.

Trước khi xuống xe, Dư Kỳ vẫn mỉm cười nói đùa: “Nhớ mời tôi làm phù dâu nhé.”

Tạ Chanh có chút xấu hổ trước câu nói này, chủ yếu là do Dư Kỳ nói ra trước mặt Quý Vũ, như muốn nhắc nhở anh ấy.

“Việc này hoàn toàn do Chanh Chanh làm chủ.” Quý Vũ lễ phép trả lời.

Dư Kỳ nháy mắt nhìn Tạ Chanh rồi nhanh chóng bỏ chạy, khá hài lòng với sự hỗ trợ của mình.

Sau khi Dư Kỳ rời đi, bầu không khí trong xe trở nên kỳ quái, Quý Vũ cũng không vội lái xe, qua kính chiếu hậu nhìn Tạ Chanh mỉm cười, Tạ Chanh không chịu đựng được cái nhìn đó, cô thở hồng hộc mở cửa sau xuống xe, sau đó mở cửa trước ngồi lên vị trí phó lái.

Lúc này Quý Vũ nghiêng người về phía cô, cô căng thẳng đến quên thở, chỉ ngơ ngác nhìn Quý Vũ, sau đó nghe thấy tiếng cạch và tiếng thắt dây an toàn.

“Ha.” Bên tai Tạ Chanh vang lên tiếng cười khẽ, giọng nói từ tính như lông vũ, nhẹ nhàng cù vào tai cô.

“Anh cười cái gì?” Tạ Chanh tức giận hỏi, trong lòng cô nhất thời khí huyết sôi trào, cho nên trực tiếp ôm lấy cổ Quý Vũ, sau đó hôn lên môi anh, nhìn biểu cảm kinh ngạc của Quý Vũ, cố có chút đắc ý.

Nhưng không lâu sau đã bị Quý Vũ nắm cằm, môi hai người dsn vào nhau, đầu lưỡi của người đàn ông xâm nhập vào trong miệng cô, nuốt dòng nước ngọt ngào của cô. Sau khi hơi thở của cả hai trở nên dồn dập, Quý Vũ mới dừng lại, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn dày đặc lên trán, chóp mũi và khuôn mặt cô, sau đó dán mặt lên vai cô, một lúc sau, Tạ Chanh mới nghe thấy giọng nói của người đàn ông.

“Chanh Chanh, anh muốn chúng ta nhanh chóng tìm hiểu lẫn nhau sâu hơn, có được không?”