Chương 2: Kết hôn

Nơi Tạ Chanh đang ở thực ra là do Quý Vũ mua lại. Mấy năm trước, Quý Vũ mua hai căn phòng liền kề nhau, anh ở một căn và cho Tạ Chanh thuê căn còn lại với giá chỉ bằng một nửa thị trường. Nếu không với thu nhập của mình, cô không đủ khả năng để thuê căn phòng đó.

Vì để thuận tiện hơn, nên cô thường mang nguyên liệu đến nhà Quý để nấu ăn, mặc dù cuối cùng Quý Vũ sẽ là đầu bếp, còn cô sẽ ở bên cạnh hỗ trợ.

Sau khi vào nhà Quý Vũ, Tạ Chanh theo thói quen thay giày, sau đó mở tủ lạnh rót hai ly nước có ga, đặt một cốc lên bàn trước mặt Quý Vũ.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc ở trên xe, tôi cảm thấy biểu hiện của cậu có gì không ổn lắm.” Sau khi Tạ Chanh uống nước xong, cô trực tiếp nằm trên ghế sô pha đối diện với Quý Vũ, bày ra tư thế thoải mái.

“Lần này cậu lại xem mắt thất bại, cậu quyết định tiếp tục xem mắt hay là có dự định khác?” Quý Vũ nhìn thẳng vào mắt Tạ Chanh, như thể muốn nhìn xem trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.

Bị Quý Vũ nhìn chăm chú, Tạ Chanh cảm thấy hơi khó chịu, thân thể khẽ cử động.

“Ừm, tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục hẹn hò? Cậu cũng biết, bên cạnh tôi ngoài đồng nghiệp nữ ra thì chính là đàn ông đã có gia đình. Nếu không đi xem mắt thì tôi sẽ không có đối tượng phù hợp. Nếu người đó không xuất hiện, cho dù là một ngày, tôi cũng không thoát khỏi sự cằn nhằn của mẹ. Và nếu có người phù hợp, tôi cũng không phản đối việc kết hôn.”

“Tôi có thể hỏi điều kiện phù hợp là gì không?”

“Hừm... Chỉ cần dung mạo ưa nhìn, công việc ổn định, gia đình không quá phức tạp, đương nhiên quan trọng nhất là tam quan phải phù hợp, điều kiện của tôi không cao, nhưng mỗi lần đều gặp phải toàn những loại người gì đâu! Khoan đã, cậu hỏi những thứ này để làm gì? Không phải là muốn mai mối đấy chứ?”

“Ừm, tôi cũng có ý định

này.” Quý Vũ tư thế nhàn nhã ngồi ở trên sô pha.

“Là ai? Cậu sẽ không tùy tiện giới thiệu ai đó chứ? Chúng ta có mối quan hệ bền chặt như vậy, cậu không thể vì người khác mà hãm hại tôi.” Tạ Chanh nheo mắt, nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện.

“Không, vậy tôi sẽ nói thẳng vậy, cậu suy nghĩ kỹ một chút, có muốn kết hôn với tôi hay không?” Lời nói trực tiếp của Quý Vũ khiến người ta khϊếp sợ.

“Phụt__” Nước vừa vào miệng đã bị Tạ Chanh phun ra ngoài, có chút chảy vào khí quản, khiến Tạ Chanh nghẹn ngào ho khan.

Quý Vũ nhìn thấy Tạ Chanh ho đến đỏ bừng mặt, đưa khăn giấy cho cô, sau đó đi tới vỗ nhẹ vào lưng cô. Khi cơn ho đã dịu bớt, cô trở lại chỗ ngồi, cầm khăn giấy lau chiếc bàn vô tội bị mình phun nước ra.

“Khụ khụ, cậu đừng nói đùa.” Tạ Chanh hắng giọng một cái sau, trừng mắt nhìn đối phương.

“Tôi không đùa, vậy cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu muốn kết hôn?” Quý Vũ chắp tay thành hình tháp, đặt ở cằm.

“Tìm người ở cùng.” Tạ Chanh có chút không thoải mái nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của Quý Vũ, sau đó cô nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Quý Vũ.

“Nhưng sự thật chứng minh, cậu không thể tìm được đối tượng phù hợp thông qua các cuộc hẹn hò, xem mắt hai mươi mấy lần, mỗi khi kết thúc một cuộc hẹn hò, đều sẽ bị đối tượng xem mắt làm cho tức giận, khi về nhà lại khiến dì phải đau đầu.”

“Còn không phải là do xui xẻo sao? Nói không chừng lần sau tôi có thể gặp một người bình thường.” Tạ Chanh cố ý phớt lờ ánh mắt trêu đùa của người đối diện, cúi đầu uống nước, cứng ngắc đáp.

“Vậy để tôi nói thằng, cơ hội gặp người thích hợp với cậu không cao. Thứ nhất, cậu dường như gặp xui xẻo trong vấn đề này, khả năng gặp phải đối tượng không phù hợp không thể nói là rất cao, mà là 100%. Thứ hai, mối quan hệ xã hội của dì có hạn, những đối tượng ban đầu giới thiệu cho cậu chắc chắn là những người tốt nhất. Trong quá trình thất bại lặp đi lặp lại, điều kiện sẽ giảm dần xuống, cơ hội mà cậu có thể tìm được đối tượng phù hợp ngày càng kém.”

Dưới cái nhìn ngơ ngác của Tạ Chanh, Quý Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục.

“Đương nhiên, sau khi thử hết những người phù hợp ở xung quanh, dì có thể sẽ tìm một số người xa lạ để giới thiệu. Cậu có thể gặp những người nhìn bề ngoài thông minh, xinh đẹp nhưng thực chất bên trong lại rất tệ. Tuy rằng gặp phải người không thích hợp, có thể lựa chọn ly hôn, nhưng sau muốn kết hôn thêm lần nữa sẽ rất phiền toái, việc chia tài sản và con cái thường rất phiền phức.”

“Vậy chuyện này có liên quan gì đến việc cậu và tôi kết hôn?” Tạ Chanh nghe được lời này liền trừng mắt, nhỏ giọng hỏi.

“Nếu đều phải kết hôn, thay vì chọn người mình không hiểu rõ thì không bằng chúng ta sống cùng nhau. Ngoại hình của tôi không tệ, tiền lương cũng ổn định, quan hệ gia đình cũng đơn giản. Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, ngoài việc gọi điện chào hỏi nhau trong những ngày nghỉ lễ, thời gian còn lại không liên lạc gì cả, còn về tam quan, chúng ta có thể làm bạn nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không có xung đột gì."

“Không đúng không đúng, tại sao cậu không kết hôn với người mình thích, mà lại muốn kết hôn với tôi? Chỉ cần cậu muốn tìm người kết hôn, sẽ có một đám con gái nguyện ý cưới cậu.” Tạ Chanh thiếu chút nữa đã bị thuyết phục, nghe Quý Vũ nói xong, cô yếu ớt hỏi.

“Tôi không thích người khác, cho nên giải pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau sống.” Quý Vũ chỉ hơi nhếch khóe miệng, cười cười nhìn Tạ Chanh.

Tạ Chanh vẫn im lặng, vẻ mặt thay đổi, trong lòng trời và người đang tranh giành, Quý Vũ không thúc giục mà chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

“Cậu không sợ sau này chúng ta sẽ ly hôn sao, như vậy ngay cả bạn bè cũng không làm được.” Cuối cùng, Tạ Chanh hỏi điều mà cô sợ nhất.

“Sẽ không.” Quý Vũ trả lời dứt khoát.

“Tại sao cậu chắc chắn như vậy?”

“Lý do ly hôn chỉ có mấy cái, đầu tiên là tính cách, tính cách của chúng ta hợp nhau nên sẽ không phải lý do để ly hôn. Về phần nɠɵạı ŧìиɧ, tôi sẽ không nɠɵạı ŧìиɧ, cậu lại càng không có khả năng.”

Có lẽ giọng điệu kiên quyết của Quý Vũ đã khiến Tạ Chanh yên tâm, sau khi suy nghĩ cô mới thấy điều đó cũng có lý, nếu không theo đuổi tình yêu, tình bạn hơn mười năm của bọn họ đã sớm giống như người nhà, sau khi kết hôn, họ trở thành một gia đình danh chính ngôn thuận được pháp luật chấp nhận.

“Vậy... hai chúng ta quyết định kết hôn?” Tạ Chanh có chút không xác định hỏi.

“Ừm, nhưng vẫn còn có một việc cần giải quyết.” Quý Vũ mỉm cười nhìn Tạ Chanh.

“Chuyện gì? Là tài sản sao? Tài sản trước hôn nhân của cậu tôi không cần, cậu có thể đi công chứng. Tài sản sau hôn nhân chúng ta có thể thương lượng.” Tạ Chanh có chút không hiểu hỏi.

“Không phải, tài sản sau khi kết hôn của chúng ta sẽ là hai người cùng sở hữu, cậu có thể tùy tiện dùng.”

“A... vậy còn vấn đề gì?” Đầu Tạ Chanh giống như bùn nhão, khó hiểu hỏi.

“Là chuyện sinh hoạt, sau khi chúng ta kết hôn, thân là một người đàn ông bình thường, tôi vẫn hy vọng có sinh hoạt vợ chồng.” Quý Vũ dùng thái độ đứng đắn để hỏi, khiến mặt Tạ Chanh đỏ bừng.

“Cậu cậu cậu!!!” Giờ phút này mặt của Tạ Chanh đỏ như quả cà chua, ngoại trừ việc lặp đi lặp lại một từ, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Lúc này Quý Vũ mới chậm rãi đứng dậy, đi về hướng Tạ Chanh, sau đó ngồi trên tay vịn ghế sô pha bên cạnh cô, khom lưng nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt nóng đến mức có thể chiên chín trứng của cô, ở bên cạnh tai cô hỏi:

“Không thì chúng ta thử trước đi?”