Sững sờ dừng bước, nhìn anh mang theo nụ cười trầm tĩnh đứng dưới tàng cây, trái tim Nguyên Tiểu Thu không ý thức đập nhanh hơn, trên má nổi lên từng vệt đỏ ửng.
Mặc dù anh vẫn mặc đồng phục công trường, thậm chí trên mặt vẫn còn bụi đất, nhưng không biết vì sao, bây giờ anh khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt thoát khỏi thế gian, ngay cả nụ cười cũng có ma lực trấn an lòng người.
Thình thịch… Tiếng tim đập đinh tai nhức óc, Nguyên Tiểu Thu ngây ngốc nhìn anh, có một loại luống cuống giống như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.
Làm sao bây giờ? Cô giống như… giống như lại thích anh một lần nữa rồi sao?
Chương 5
Bởi vì hôm sau vừa vặn là ngày nghỉ, cho nên hai người khó có khi được đến Miêu Lật ngắm hoa thảo luận, cuối cùng quyết định ở lại đây một đêm rồi mới trở lại Đài Bắc.
Đêm đó bọn họ thuê một nhà trọ rất có hương vị bình dân, ngay cả tên cũng là dùng tên thực vật đặt.
Chỉ có điều không biết vì nhà trọ này buôn bán không sai, vẫn là bởi vì hai người lần đầu tiên đi xa nhà, dạo đông dạo tây lúc đến nhà trọ thì đã muộn, bà chủ thật xin lỗi nói cho bọn họ biết bây giờ chỉ còn lại một phòng dành cho hai người.
Hai người nghe thấy là phòng hai người nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là một người một giường thôi mà! Cho dù có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là ngủ trên xe hoặc mất một số tiền lớn để ngủ ở khách sạn, lập tức thanh toán phí ăn ở, vô cùng cao hứng định về phòng nghỉ ngơi một chút.
Chỉ là không nghĩ tới khi mở cửa phòng nhìn thấy cách bài trí bên trong, hai người đều sửng sốt tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bởi vì bên trong vậy mà chỉ có một cái giường?!
“Này... Chúng ta vẫn nên đổi chỗ trọ khác thì tốt hơn.” Nói xong, Sài Ngạn Quân cầm chiến lợi phẩm vừa mới mua đi xuống dưới lầu.
“Từ từ đã!” Cô giữ chặt anh, “Vừa rồi chúng ta đã trả phí ăn ở, bây giờ đột nhiên hủy bỏ không phải là rất kỳ quái sao?” Huống hồ cô còn chưa nói cái gì...
“Vậy anh đi nói với bà chủ muốn thêm một cái giường.” Khẽ thở dài, anh có phần hối hận vì trả tiền trước, chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp không xấu hổ khác.
“Ừ... Được rồi.” Nguyên Tiểu Thu buông tay để anh xuống dưới lầu nói với bà chủ muốn thêm một cái giường nữa, sau đó đi vào trong phòng, mặt hồng tim đập nhìn cái giường lớn duy nhất trong phòng.
Kỳ thật... Nếu là anh, đáy lòng cô cũng không phải hoàn hoàn kháng cự khả năng xảy ra chút gì đó...
~*~
Nửa đêm, Nguyên Tiểu Thu tắm rửa xong mặc quần áo mới mua trên đường, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, chính là không có biện pháp nhắm mắt lại ngủ, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Cô vậy mà cũng có lúc mất ngủ, nếu như bị người quen nghe được, tuyệt đối sẽ hô to không thể tin được!
Từ khi bắt đầu vào đại học cô đã không ngừng làm việc, còn chuẩn bị việc học, thời gian nghỉ ngơi ít đến thương cảm, cho nên cũng luyện ra thói quen đặt mình lên giường là ngủ, công lực tốt nhất chính là ba giây đã đi vào giấc ngủ, lấy thể lực đến ứng phó với công việc ngày mai.
Nhưng là, tính từ buổi sáng ngày hôm nay đi dạo qua ba bốn con đường, còn chơi hết cả buổi chiều, theo lý thuyết, cô phải mệt đến vừa nằm xuống giường là ngủ mới đúng, nhưng khác thường là cô làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu hỗn loạn khiến người ta phiền chán.
Thật phiền! Nguyên Tiểu Thu rốt cuộc không chịu nổi phiền chán không lí do kia mà ngồi dậy.
“Làm sao vậy? Không ngủ được à?” Nghe thấy thanh âm cô rời giường, Sài Ngạn Quân cũng ngồi dậy quan tâm hỏi.
“Ừ.”
“Anh cũng vậy.” Đột nhiên anh nói một câu như vậy, khiến Nguyên Tiểu Thu nghi hoặc nhìn anh.
“Anh cũng không ngủ được?”
Sài Ngạn Quân lộ ra nụ cười khổ nhìn cô, không biết giải thích nguyên nhân mình không ngủ được như thế nào.
Hai người cùng ở trong một căn phòng, vùng ngoại ô không có ồn ào như trong thành thị, nằm xuống không nói lời nào, có thể nghe rõ tiếng hít thở của người nào đó, cho dù anh quân tử thế nào, nhưng cũng không phải Liễu Hạ Huệ*, làm sao có thể một chút cảm giác cũng không có.
(*) Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởϊ áσ mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.[1]
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
[Nguồn: wikipedia Tiếng Việt].
Càng không cần phải nói người nằm ở trên giường là cô gái anh thích.
Con ngươi thâm thúy của anh nhìn cô, ngọn đèn ngủ trên bàn tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu rọi lên gương mặt có vẻ đăm chiêu của anh.
Thình thịch... Nguyên Tiểu Thu nhìn anh, đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến không thể khống chế, tự đập theo tiết tấu samba*.
(*) Điệu samba: Samba được mệnh danh là điệu nhảy của tiệc tùng và lễ hội, người nhảy Samba mặc trang phục rất thoáng, màu sắc rực rỡ, vui nhộn, mặt mày tươi rói, lắc vai, lắc bụng, lắc hông rất nhịp nhàng. Vì vậy mới có bài nhạc Samba Hip Hip Chin Chin and Beat mà ca sĩ người gốc Latin Shakira hát rất nổi tiếng. Ngoài ra, người nhảy phải nhanh, lên xuống nhịp nhàng theo điệu nhạc.
Những bước nhảy phổ thông của Samba gồm có Samba Walks, Samba Rolls, Promenade Runs, Volta, Botafogo, trong đó Samba Walks và Samba Rolls là hai vũ hình rất đẹp.
Samba ở Việt Nam:
Samba là điệu nhảy latin được ưa thích nhất ở Việt Nam hiện nay, cùng với Salsa và Bachata, Samba tạo thành bộ ba latin phổ biến nhất. Bài Samba lời Việt nỗi tiếng nhất có thể là bài “Samba cho em” của Ngọc Anh sáng tác và trình bày.
[Nguồn: khieuvusaigon.net]
Anh làm sao có thể để cô thích đến không còn thiên lý đây?
Cá tính trầm ổn có phong độ, tuy bề ngoài không thể nói là tuấn tú đẹp trai nhưng tuyệt đối là thô kệch có hình, càng không cần phải nói đến dáng người rắn chắc được rèn luyện qua năm này tháng nọ.
Biết thêm một ngày, cô có thể khai quật ra càng nhiều mặt tốt của anh, tăng thêm cảm giác quyến luyến với anh, nếu còn tiếp tục như vậy, cô có thể bởi vì thích anh quá tải mà hôn mê hay không?
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy càng nhìn anh, chính mình lại càng miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được liếʍ liếʍ môi, dùng giọng nói khàn khàn nói ra câu mà ngay cả chính cô cũng không có biện pháp tin tưởng.
“Muốn hay không... Muốn hay không cùng nhau ngủ?”
“Cái gì?” Anh đột nhiên chấn động, không thể tin rằng mình đang được mời.
Ý thức được mình nói lời lớn mật thế nào, Nguyên Tiểu Thu lắp ba lắp bắp giải thích, “Không... Không phải, ý em là dù sao giường cũng rất lớn... không, không đúng... là đi lên đây nói chuyện trên trời dưới đất tương đối dễ dàng...” Đó! Bây giờ cô thật sự rất muốn tự tay gϊếŧ mình, sao ngay cả nói một câu cũng không xong!
Sững sờ, Sài Ngạn Quân bình tĩnh nhìn cô bởi vì chân tay luống cuống mà gương mặt đổ ửng, ý niệm vừa động, anh thậm chí bất chấp cả nam nữ thụ thụ bất thân, vui vẻ đồng ý đề nghị của cô.
“Được.”
“Anh thật sự không cần miễn cường, vừa rồi coi như em nói bậy... Hả? Anh nói được.” Lần ngày người sững sờ đổi thành Nguyên Tiểu Thu, miệng há to đến có thể nhét một quả trứng gà.
“Được.” Sài Ngạn Quân kéo ra một góc khác của chăn đơn, dè dặt cẩn thận nằm lên giường, “Không phải em nói làm như vậy nói chuyện phiếm có vẻ thuận tiện hơn sao?”
“A... Đúng đúng! Như vậy nói chuyện phiếm có vẻ... Có vẻ thuận tiện.”
Hai người nằm mặt đối mặt, màng tai sắp bị tiếng tim đập làm vỡ, không phân biệt được đến cùng là của mình hay của đối phương, ngay cả tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
“Muốn nói chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói thuần hậu của anh ở khoảng cách gần như vậy, càng làm cho Nguyên Tiểu Thu thêm say mê.