Chương 23

“Kiều Thạc!”

Một tiếng gầm nhẹ, ánh mắt Quý Hàng không che giấu tức giận, nhìn chằm chằm Kiều Thạc.

“Chưa tỉnh ngủ?”

Hơn ba mươi cặp mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía Kiều Thạc. Kiều Thạc giật mình ngẩng đầu, tim đập mạnh, vào thời điểm bàn giao còn dám thất thần, thật sự không biết thầy vừa gọi cậu làm cái gì.

Kiều Thạc bật người đứng thẳng tắp, nhanh miệng nói:

“Không có, em rất tỉnh táo a.”

Quý Hàng quét mắt, ngón tay co lại gõ trên mặt bàn hỏi:

“Tôi vừa kêu cậu làm gì?”

Nụ cười trên mặt Kiều Thạc lập tức vụt tắt.

Cậu bác sĩ nội trú ngồi bên cạnh vừa định nhắc Kiều Thạc liền bị ánh mắt sắc lạnh của Quý Hàng chiếu thẳng vào, hoảng hốt đến nửa chữ cũng không nói được.

Kiều Thạc xoa đầu, ho nhẹ một tiếng giấu đi sự lúng túng, mắt quét nhanh qua ly nước trong tay thầy hỏi:

“Quý Phó khoa có phải cần rót thêm nước?”

Các bác sĩ, y tá trẻ tuổi ngồi xung quanh đều bật cười, ngay cả Quý Hàng cũng phải cong cong khóe miệng, chẳng qua ở trong mắt Kiều Thạc nhìn thế nào cũng là hàn khí ác liệt.

“Quả thật có chút khát, cậu trước tiên báo cáo bệnh án của bệnh nhân vừa tiếp nhận ngày hôm qua.”

Kiều Thạc cố giấu tâm tình hoảng hốt, ưỡn cao ngực, bày ra vẻ mặt sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ở trong lòng thầm mắng bản thân trăm ngàn lần, thời điểm bàn giao còn dám thất thần, tự tìm đường chết mà.

Bàn giao ca bệnh mới đều phải báo cáo bằng tiếng anh, đây là quy định bắt buộc từ mấy đời Trưởng khoa trước được giữ vững đến bây giờ.

Bắt đầu từ thời đi học, có rất nhiều tài liệu chuyên khoa chỉ có bản gốc bằng tiếng anh, các bài thi, bài luận cũng phải sử dụng tiếng anh. Kiều Thạc ngày xưa chẳng mấy để tâm nhưng sau đó bị thầy cầm thước rượt đuổi, đến hiện tại viết luận văn mới cần hao tốn chút khí lực, báo cáo bàn giao sớm có thể nói rất lưu loát.

“xxx was admitted with a left temporal lesion through the emergency department yesterday. He is a 62-year-old male with past medical history of type 2 diabetes, hypertension, and hypothyroidism. The patient presented with two weeks history of intermittent headache, visual disturbances and nausea. A 3*2*2cm left temporal lesion was shown on the inital CT scan, which looks like a possible meningioma…”

Diễn đạt ngắn gọn, đơn giản nhưng đầy đủ thông tin cần thiết.

Những ánh mắt đầy khâm phục hướng về Kiều Thạc nhưng cậu chẳng bận tâm, trong mắt chỉ chú ý đến nét mặt của thầy, cười hỏi:

“Quý Phó khoa còn có ý kiến gì không ạ?”

Quý Hàng liếc mắt, gõ nhẹ thành ly.

Kiều Thạc lập tức phủ thêm bộ dạng chân chó nhanh nhảu xuyên qua mọi người chạy đến bên cạnh thầy, cười ha hả đưa tay cầm ly lên thì bị vỗ mạnh một cái.

“Muốn làm gì?”

Kiều Thạc nhanh miệng: “Em đi rót nước cho Phó khoa.”

Quý Hàng liếc mắt nói: “Tôi đột nhiên không muốn uống nước nữa.”

“Dạ?”

Kiều Thạc đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, nhìn biểu tình của thầy liền có dự cảm không tốt.

“Cậu xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua giùm tôi hộp sữa tươi.”- Quý Hàng ngẩng đầu nhìn Kiều Thạc, nét mặt bình thản nói tiếp:

“Tiết kiệm điện, đi thang bộ đi. Kiểm tra phòng đừng đến trễ.”

Coi như Khoa Ngoại thần kinh là chuyên khoa lớn nhất bao trọn cả ba tầng lầu, nhưng Kiều Thạc là ở Tổ A, nằm gần nhất phòng làm việc của Viện Trưởng nhưng cũng đã cách mặt đất 27 tầng lầu.

Kiều Thạc một tay chống đầu gối, một tay xách túi ni lông đựng sữa tươi và vài loại bánh ăn vặt, trong lòng đều mắng An Ký Viễn đến cả trăm lần.

Mấy lần gần đây cậu bị đứng ngay họng súng đều vì cậu ta. Cậu hôm nay đến bàn giao cũng thất thần bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên An Ký Viễn đến khoa trình diện.

Kiều Thạc một lần nữa xác nhận, mình thật sự rất để ý.

Hôm nay, Khoa Ngoại Thần kinh cùng Khoa Tai mũi họng phối hợp trong một ca đại phẫu, Kiều Thạc cũng bị gọi vào phòng phẫu thuật hỗ trợ.

Bác sĩ mổ chính của Khoa Ngoại thần kinh là Quý Hàng phối hợp với Trưởng khoa Tai mũi họng cùng phụ tá là Phó khoa. Tiêu Triều Nam đã đi dự hội nghị trao đổi chuyên khoa, Quý Hàng gọi một bác sĩ chủ trị khác là Chu Ảnh làm phụ tá một. Ca phẫu thuật vốn chỉ cần bốn người là đủ, nhưng Quý Hàng vẫn gọi Kiều Thạc vào, dẫu sao rất hiếm mới gặp ca bệnh khó như vậy.

Nhưng ngày hôm nay, tâm tình của Kiều Thạc lại không đặt ở nơi này.

Lần thứ hai không tuân thủ quy trình vô khuẩn khi vào phòng phẫu thuật, Kiều Thạc rốt cuộc thành công chọc giận Quý Hàng.

“Đèn hạ thấp, thấp chút nữa…”

Thanh âm Quý Hàng trầm xuống. Khi vào phòng phẫu thuật, Quý Hàng không còn là người thầy có thể tùy ý phối hợp đùa giỡn mà từ trên người toát ra một loại khí tức vô cùng nghiêm túc đến mức thần thánh. Ánh mắt chứa đầy tức giận của thầy làm Kiều Thạc run bật người.

“Rửa nước muối sinh lý… Kiều Thạc!”- Quý Hàng nâng tầm mắt.

“Một câu cậu muốn tôi phải nói mấy lần?”

“Tít! Tít! Tít!”

Y tá cầm điện thoại nói: “Bác sĩ Kiều, là phòng bệnh gọi đến.”

Kiều Thạc nhìn qua thầy nói nhỏ: “Phó khoa, em ra nghe điện thoại.”

Quý Hàng mí mắt đều không nâng lên, tay vẫn thoăn thoắt thao tác, ừ nhẹ một tiếng.

Mặc quần áo, mang găng tay vô khuẩn, Kiều Thạc đứng ở khu vực vô khuẩn bên ngoài nghe điện thoại, là cuộc gọi từ một bác sĩ nội trú thay đổi liên tục năm thứ nhất.

“Bác sĩ Kiều, bà cụ giường số 8 sau phẫu thuật giảm áp hình như tình trạng không tốt lắm, có chút tiếng động lạ.”

Kiều Thạc cau mày gắt lên: “Cái gì gọi là không tốt lắm, tiếng động lạ? GCS rớt sao?”

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm run run: “Không có, chỉ là có vài tiếng rên khẽ.”

Kiều Thạc mơ hồ nghe y tá đứng bên cạnh nhắc nhở mới lập tức điều chỉnh âm lượng:

“GCS từ 15 rớt xuống 13 đi.”

Kiều Thạc cũng mang thói xấu đặc trưng của bác sĩ ngoại khoa, rất ghét nghe mấy từ ngữ mang ý tứ mập mờ, không rõ ràng như “không tốt lắm”, “giống như”, “có chút”… Mấy người thật sự đã tốt nghiệp trường y sao?

“Đã kiểm tra vết mổ hay chưa?”

“Chưa… nhưng thật giống như…”

“Cậu mau xem thử vết mổ có chảy dịch hay không?”- Kiều Thạc vô tình cắt lời.

“A… chờ một chút.”

Điện thoại vừa muốn cắt đứt, Kiều Thạc đột nhiên nói: “Khoan đã, cậu nhìn thử bản ghi chú sử dụng thuốc xem buổi sáng đã dùng qua những loại thuốc gì?”

Đầu kia truyền đến tiếng lật trang giấy: “Buổi sáng, có dùng thuốc hạ huyết áp, còn có một ống thuốc giảm đau.”

“Là ai đã cho dùng thuốc giảm đau?”- Kiều Thạc gần như muốn gào lên.

“Tôi…”- Chỉ một chữ rõ ràng, đoạn sau nhỏ dần.

“Bà cụ nói nhức đầu.”

Kiều Thạc vừa muốn mắng người, sau lưng truyền đến giọng của thầy:

“Cậu về khoa giải quyết đi.”

Kiều Thạc cũng biết, ở ngay trong phòng phẫu thuật, trước mặt các y tá, bác sĩ khoa khác dạy dỗ người của mình thật không ổn, vì vậy không có ý kiến gì, lập tức thay quần áo chạy về phòng bệnh.

Bà cụ rạng sáng nay vừa phẫu thuật cấp cứu giảm áp sọ não, 48 giờ sau khi phẫu thuật là khoảng thời gian rất quan trọng, phải chú ý kiểm tra thể tích não, mức độ tỉnh táo, khả năng ngôn ngữ, vận động,… để chẩn đoán có hay không biến chứng sau phẫu thuật. Trong khoảng thời gian này, dù có bất kỳ biến hóa nhỏ nhoi nào cũng đủ đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật lần thứ hai.

Cũng trong khoảng thời gian này, bất kỳ loại thuốc nào làm ảnh hưởng đến sự tự hồi tỉnh của bệnh nhân đều được tránh sử dụng để không ảnh hưởng đến sự chuẩn xác. Bà lão đã hơn 70 tuổi, một chút phản ứng nhỏ với thuốc cũng có thể gây mất ngủ nói chi là liều thuốc giảm đau mạnh như vậy, dĩ nhiên sẽ gây ảnh hưởng đến trạng thái thần kinh.

Kiều Thạc chạy đến phòng bệnh trước tiên là kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Tình trạng tinh thần uể oải sau khi dùng thuốc giảm đau so với biến chứng sau khi phẫu thuật gần giống nhau nhưng vẫn có điểm mấu chốt để phân biệt. Điều này, một bác sĩ nội trú thấp năm đang trong giai đoạn thay đổi liên tục có thể không biết nhưng Kiều Thạc thì không thể không biết.

Cậu rống lên bên tai bệnh nhân, xác định nhận thức và năng lực vận động của tứ chi bình thường, mặc dù gần như làm giật mình bệnh nhân cùng những thân nhân đang có mặt trong phòng bệnh nhưng sẽ tiết kiệm được một lần chụp CT, cơ bản có thể xác định tình trạng hiện tại là do ảnh hưởng của thuốc giảm đau gây nên.

Kiều Thạc tức giận mắng xối xả cậu bác sĩ nội trú đó ngay tại hành lang phòng bệnh hơn mười phút. Cho đến khi Cố Trưởng khoa xuất hiện dẫn theo ba người khác, một người trong đó là An Ký Viễn.

Áo blouse trắng sạch sẽ chỉnh tề, gương mặt anh tuấn, mang đầy khí chất văn nhân chứ không phải hiên ngang, phiêu dật như Quý Hàng. So với anh trai, trên người An Ký Viễn toát ra nhiều hơn sự trẻ trung, tùy ý.

Cố Bình Sinh thuận miệng hỏi: “Kiều Thạc, cậu không vào phòng phẫu thuật sao?”

“Không có, trong phòng bệnh có chút việc.”- Kiều Thạc cố gắng vững khí tức.

Cố Bình Sinh nhìn cậu bác sĩ trẻ mặt đỏ bừng đứng một bên, cười nói:

“Vậy thì tốt, họp, chúng ta hoan nghênh sư đệ, sư muội mới của cậu.”

—————————