Cùng với độ mạnh yếu lúc lập quy củ là hoàn toàn bất đồng.
Trong cái đau đớn đến không muốn sống, An Ký Viễn mới hiểu được, thì ra chân chính nghiêm phạt là không thể trốn tránh. Không có sự xấu hổ vì thiếu đi quần áo che chở, không có để ý đến tay chân tê dại, thắt lưng đau nhức, càng không có từng bước thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, tìm kiếm cái gọi là được sủng ái mà kiêu ngạo.
Chống đỡ đau đớn đã xâm chiếm toàn bộ tâm tư.
"Điều thứ hai, em công nhiên chống đối và khıêυ khí©h."- Cũng không bởi vì An Ký Viễn thống khổ, mà giảm bớt nửa phần độ mạnh yếu, Quý Hàng nghiêm mặt, giọng lạnh hơn:
"Em là em trai anh, đập bàn la hét với anh, anh đều có thể xem là tính khí trẻ con. Thế nhưng, khi anh lấy thân phận cấp trên ra quyết định, sẽ không có phần cho em chen miệng vào. Trước đó, không có nói trước cho em biết là sơ sót của anh, không có dự đoán đến tâm tình của em. Thế nhưng An Ký Viễn, em hy vọng anh ở trước mặt người khác không ra tay với em, xem em như một bác sĩ cấp dưới bình thường, có thể một mình đảm đương. Nhưng em, vỗ bàn tuyên bố phải đi, bắt cóc Dương Tế rồi lại ngăn lại anh không được đứng ra xin lỗi, em lúc đó có xem anh như một cấp trên bình thường sao?"
Không phải.
An Ký Viễn hồi tưởng ngày ấy, bị anh giấu giếm bệnh tình của dì tóc xoăn, đồng thời lại muốn mở to mắt xem anh vì lỗi của mình bị trách phạt, càng không muốn khuất phục dưới sự uy hϊếp của anh. Sau khi bắt cóc Dương Tế, bị Cố Trưởng khoa và các lãnh đạo phê bình cũng có thể giả trang ra bộ dạng cung kính lắng nghe thế nhưng làm cho anh khuất thân xin lỗi, luôn luôn tôn thờ, xem anh là trên hết, An Ký Viễn làm sao có thể chịu được.
Cậu chờ mong anh có thể tôn trọng cậu giống như một cấp dưới bình thường, đối đãi thân mật, kiên trì giáo dục, nhưng đến cuối cùng, chính cậu cũng không có xem anh như một cấp trên bình thường.
An Ký Viễn chỉ có thể nói một câu: "Là lỗi của em… "
Mồ hôi toát ra, An Ký Viễn đau đến cong cả lưng, toàn thân run rẩy, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến rách da. Đau đến tê tâm phế liệt.
"Nằm sấp lại, không được run rẩy!"- Quý Hàng nhàn nhạt ra lệnh:
"Mông nâng lên!"
Toàn bộ mông đương nhiên đã không còn màu trắng nguyên bản ban đầu, từng vết thước đan xen, trải dài từ đỉnh mông đến bắp đùi, từng phần da thịt đều run nhẹ vô cùng đáng thương.
Quý Hàng nhíu mày: "Không đủ. Nâng cao lên nữa! Chẳng lẽ muốn đứng trung bình tấn để đánh sao?"
An Ký Viễn cắn môi, thực sự quá đau, lại cảm thấy rất thẹn thùng, sắc mặt tái nhợt không một hột máu.
Thước quét gió đánh xuống, An Ký Viễn không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa từ trên giường ngã xuống sàn. Trong miệng tanh nồng mùi máu lan xuống đến tận yết hầu, bản thân càng có bao nhiêu thương cảm.
"Ô…"
Tiếng khóc nghẹn ngào xen lẫn trong tiếng thước quét gió. Mồ hôi ướt nhẹp, nét mặt thống khổ, ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Nhưng có đau đến mấy, mông cũng nâng lên thật cao, không tránh né, không ngăn trở, trực diện nghênh đón từng thước vô tình.
"Nhớ kỹ dạy dỗ?"- Giọng Quý Hàng giống như từ nơi xa vọng đến.
Cả người giống như từ trong nước mới vớt ra, phần tinh thần suy sụp bị sự sợ hãi mới mẻ che giấu, nước mắt thấm ướt lông mi, yếu ớt theo quy củ nói:
"Nhớ kỹ… Em cũng không dám nữa…"
"Nếu có lần sau thì sao?"
An Ký Viễn nhíu mày, cái gì còn có lần sau? Đầu óc không nghe lời, mông còn không nghe lời sao?
Trong lòng sinh ra tuyệt vọng, yếu ớt nói:
"Lần sau…"
"Đánh chết em đi."
Bốp!
"Aaaa!"- An Ký Viễn run bật người, khàn giọng nói lớn.
"Em không dám, không có lần sau nữa, em xin thề!"
Quý Hàng lạnh lùng quát: "Lần sau, em liền ở phòng họp bị đòn."
Hình ảnh chạy vào đại não, An Ký Viễn hoảng sợ đến đầu rút lại như đà điểu.
"Ba mươi thước cuối cùng."- Thước đặt lêи đỉиɦ mông đầy vết bầm tím, ý tứ uy hϊếp rõ ràng:
"An Ký Viễn, không vui liền bỏ qua Nội thần kinh, nếu không phải nghĩ đến em cuối tuần còn phải đi làm, anh thật muốn đánh đủ 880 thước."
Thước mang theo khí tức lạnh lẽo đến hít thở không thông, quất mạnh xuống bờ mông, chỉ liếc mắt nhìn, cũng cảm giác được cực kỳ đau.
"Anh có hay không đã nói, nếu còn có hành vi nói không thuận tai liền xoay người bỏ đi nữa sẽ đánh gãy chân em."
"Tâm tình xung động, hành sự không động não, năng lực có hạn còn không phải là ngông cuồng tự đại!"
Ba mươi thước cuối cùng rõ ràng bỏ thêm lực, vẽ lên bờ mông ngày càng rực rỡ màu sắc. An Ký Viễn chật vật nhẫn nại dưới làn mưa thước, hô hấp dần đứt quãng như quân lính bị đánh tan rã. Tư thế lại không có chút nào dám biến hình, mông nâng cao vô cùng nghiêm chỉnh.
"Trong khoa đều cho em sự khoan dung, có lãnh đạo vì em gánh trách nhiệm, có đoàn đội giải quyết vấn đề. Tất cả mọi người đều tiến lên phía trước, ở trước khi sự lên án xuất hiện, liền xác định trách nhiệm, đưa ra phương án giải quyết, chỉ có em, chịu không nổi một chút thất bại!"
Giọng điệu răn dạy nghiêm nghị giống như cuồng phong bão táp khiêu chiến với thần kinh mẫn cảm của cậu.
"Ô…"- Thanh âm bỗng nhiên nâng cao.
Không phải không uất ức
Đại khái mỗi người đều có mức độ lĩnh hội khác biệt, tinh thần sau nhiều ngày phong ba bão táp, có sự giằng co đã lâu, bản thân làm rất nhiều chuyện đôi khi chỉ vì muốn đổi lấy một câu khích lệ tầm thường. Có thể sự tình luôn không theo ý nguyện, dù cho quá trình thực hiện quả thực không đủ trọn vẹn, cũng chỉ hy vọng đạt được một câu trấn an, hy vọng cố gắng của mình được nhìn nhận, thất bại được lý giải.
Anh trai đầu gỗ, rốt cuộc quá hung ác.
Thước vẫn rơi xuống như cuồng phong, trong mơ hồ, An Ký Viễn nhận ra anh rút khăn giấy ở đầu giường, một chút xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng chạm vào mông nhưng đau đến tê dại, sau động tác lau chùi, thước vẫn rơi xuống, chỉ là vị trí thấp hơn trước đó một chút.
Đại khái, là đổ máu.
Tiếng khóc nức nở, theo thước cuối cùng rơi xuống, phòng tuyến tâm lý sau cùng cũng đã tan vỡ. An Ký Viễn thực sự chưa từng có cảm giác đau đến như vậy.
Trước mắt cậu là một mảng trắng xóa, phần chăn dưới đầu ướt đẫm, ý thức mơ hồ. An Ký Viễn chậm chạp nhận ra vì sao anh muốn chọn vào ngày hôm nay tính sổ với cậu.
Thì ra, đúng là muốn đánh nặng đến như vậy sao?
Trầm mặc một lúc lâu, An Ký Viễn dùng cái trán chà xát vào nếp gấp trên chăn, mông vẫn nâng cao, tràn đầy vết bầm tím và tơ máu rải rác. Khi cậu còn đang cố dùng ý chí chống lại sự đau đớn thì giọng nói lạnh lùng từ phía sau thúc giục.
"Suy nghĩ cái gì?"
"Em không phải có quy củ muốn lập sao? Là chuẩn bị nằm nói?”
An Ký Viễn đau đến toàn thân không hề muốn có một chút cử động nhỏ nào, nhưng đề cập đến quy củ chính mình tâm tâm niệm niệm tự định ra, hốc mắt lại đỏ bừng!
Cậu quay đầu trừng mắt với anh, nhìn cái bộ dạng dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hai tay anh đút vào túi đứng ở bên giường, An Ký Viễn gào khóc nói.
"Em muốn mặc quần vào!"
Quý Hàng nhàn nhạt quét mắt, trực tiếp bác bỏ: "Không được. Tổn thương này còn phải thoa thuốc."
Trong lòng An Ký Viễn nhảy dựng lên, dường như đây là lần đầu tiên, anh sau khi đánh cậu, lập tức muốn thoa thuốc cho cậu.
"Anh Hạ Đông của em đã đi du lịch, nếu như xử lý không tốt, không có ai chữa trị cho em."
An Ký Viễn: …
Không có được phép mặc quần đã quá lúng túng, An Ký Viễn rất nhanh ý thức cậu thậm chí, ngay cả đứng cũng không vững, cho dù cố gắng chống người lên cũng là vặn vẹo, rất chật vật, không hề có khí thế. Cậu là muốn cho anh lập quy củ, không được, không thể không có khí thế.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng chọn cho mình một tư thế không quá mức chênh lệch – quỳ gối ở trên giường.
An Ký Viễn hít sâu, điều chỉnh nhịp thở.
"Đầu tiên…"
"Trước tiên lau mồ hôi đã!"- Quý Hàng chợt cắt đứt, chân mày nhíu chặt, vừa nói, vừa đi vào phòng tắm bên trong cầm khăn mặt đi ra, ném đến mái tóc ướt nhẹp của sư tử con, cũng đồng thời điều chỉnh nhiệt độ phòng cao hơn.
An Ký Viễn nhận khăn mặt, dưới con mắt lạnh lùng soi mói của anh, nhẹ giọng phản kháng: "Anh không thể đánh gãy chân em!"
Mái tóc bị lau đến rối nùi, Quý Hàng trong vô ý thức đưa tay xoa đầu An Ký Viễn, xoa nhẹ một cái còn chưa đủ, lại xoa thêm vuốt lại mái tóc rối nùi.
Xong rồi!
Anh ấy không chỉ có dỗ mình, còn sờ đầu mình kìa!
(Ôi trời, bé Viễn cưng ghê chưa!!!!)
Sư tử con vốn không còn bao nhiêu sức lực, bị động tác này quậy đến sụp đổ, mím môi nhịn xuống khóe miệng muốn nhếch lên, rất nỗ lực nhưng không thể che giấu ý cười đã hiện rõ trên mặt.
Quý Hàng nhìn lúm đồng tiền hiện lên trên gương mặt em trai, trong lòng chợt nghĩ, đã thật lâu không thấy đứa nhỏ càn rỡ này nở nụ cười, nhưng khi mở miệng lại luôn là che giấu sự yêu thương.
"Là anh Đình An bảo anh xoa đầu em, anh cũng không có thói quen này.”- Quý Hàng ghét bỏ nói.
"Biểu tình của em là gì? Mona Lisa sao?"
Tốt. Anh cứ như hung dữ như vậy đi!
An Ký Viễn kéo xuống khóe miệng, nhẫn nhịn đau đớn kêu gào phía sau, kiên định nói: "Đầu tiên, để tránh cho anh và em vì thân phận đặc thù này mà phát sinh mâu thuẫn, trong lúc em nỗ lực không để cho tâm tình ảnh hưởng đến công việc, em cũng đồng thời cho rằng, anh cũng nên tận lực đem công việc và cuộc sống sinh hoạt hàng ngày tách biệt ra, phân biệt rõ ràng thân phận cấp trên và anh trai. Nếu em ở trong công việc phạm lỗi nên ở trong bệnh viện đem sự tình nói rõ ràng, muốn đánh, muốn phạt đều ở phòng làm việc, không cho phép anh về đến nhà còn muốn nghiêm mặt dạy dỗ. Về đến nhà, em chính là em trai của anh, không phải là cấp dưới của anh."
Quý Hàng nhìn bộ dạng nghiêm túc của An Ký Viễn, trong lòng thoáng chốc có chút vui mừng.
Rốt cuộc biết dùng đầu óc.
Quý Hàng thản nhiên nói: "Có thể. Chỉ cần em không sợ mất mặt. Còn gì nữa không?”
Gương mặt An Ký Viễn chớp mắt đỏ bừng, lập tức nói tiếp: "Điều thứ hai, anh nhất định phải bận tâm tâm tình của em. Đây là quyền lợi của em trai cũng là trách nhiệm của người giáo huấn như anh. Em biết trong lâm sàng, tình huống thay đổi trong nháy mắt, chỉ khi nào chuyện phải xử lý quá mức khẩn cấp, trong mọi chuyện anh cần trước tiên bận tâm đến tâm tình của em, không thể giống như trước, ném em một mình ở ngoài cuộc."
Quý Hàng nghiêm túc nhìn nhận, anh thật sự đã đánh giá thấp sự ỷ lại của em trai đối với mình. Trong suốt 14 năm qua, anh em hai người trải qua bao nhiêu tranh chấp kịch liệt, có cả hiểu lầm sâu sắc nhưng anh nào nghĩ đến An Ký Viễn có thể bởi vì lỗ tai của anh trầy da một chút mà gấp đến độ trừng to vành mắt đỏ bừng, chửi ầm lên.
Đây cũng phần nào lý giải vì sao khi sư tử con khi nhìn thấy phần di chúc kia liền nổi giận đến như vậy.
"Chuyện phát sinh gần đây nhiều lắm, nhưng quả thực không nên mượn cớ. Sau này anh sẽ cải tiến."- Quý Hàng hớn hở nói.
"Bản di chúc em nhìn thấy, chờ sang năm, anh sẽ ngồi xuống cùng em bàn bạc."
An Ký Viễn cũng không muốn trong bầu không khí vui vẻ của năm mới sắp chuyển giao còn đi đàm luận những chuyện kia, anh đã nhường đường liền nói thẳng điều thứ ba.
"Mặt khác, có phạt nên có thưởng. Em làm sai, anh có thể phạt, nhưng em làm tốt lắm, cũng muốn được thưởng."
Quý Hàng đột nhiên buồn cười: "Muốn được thưởng cái gì?"
"Em còn chưa nghĩ ra. "
Quý Hàng ngả ngớn nói: "Ưm, từ từ suy nghĩ, không vội."
Những lời này nói xong, sóng lưng An Ký Viễn lại thẳng tắp hơn vài phần, bờ môi khô khốc, viền mắt ửng đỏ nhưng vẫn tràn đầy khí thế.
Quý Hàng có chút nghi hoặc nhìn thần sắc đột nhiên biến đổi của em trai.
"Còn nữa không? "
"Tạm thời chỉ ba cái này."- An Ký Viễn nhỏ bé hơi ngước cằm lên, thần thái kiêu ngạo khó lòng diễn tả, nghiêm giọng nói: "Anh có vấn đề gì không?"
"Không có. Anh đồng ý."- Quý Hàng an tĩnh nói.
Hầu kết chuyển động, An Ký Viễn nhìn xuyên thấu con ngươi đen láy. Quét mắt qua cây thước trước mặt.
Quý Hàng híp mắt, trong lòng chậm rãi vẽ nên một dấu hỏi.
"Như vậy… "- An Ký Viễn trong lòng cuồng loạn, làm bộ trấn định nói:
"Vừa mới, anh cho em lập quy củ, mỗi một cái, đánh mười thước."
Quý Hàng nở nụ cười.
Thì ra, là ý tứ này.