Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

An Ca Ký Vi Từ

Chương 197

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tin tức thiếu gia An gia ngang nhiên khıêυ khí©h Quý Phó khoa ngay tại phòng làm việc rất nhanh được truyền ra ngoài. Đồng thời kéo theo không ít chuyện xưa cũ lẫn mới mẻ.

"Không thể nào? Tôi thấy Quý Phó khoa từ trước đến nay đối với bác sĩ An rất tốt a, tôi nghe đồng nghiệp trong phòng phẫu thuật nói, khi bác sĩ An làm ca phẫu thuật đầu tiên là chính tay Quý Phó khoa mặc áo phẫu thuật cho cậu ấy, mỗi lần cậu ấy vào ca phẫu thuật với Quý Phó Khoa đều có đãi ngộ đặc biệt."

"Mỗi lần đều là quá trình vấn đáp dồn dập, trả lời không tốt, xuống ca phẫu thuật còn bị phạt đứng đúng không? Chuyện này tôi cũng có nghe nói!"

"Đó là biểu đạt coi trọng! Bác sĩ Kiều ngày trước cũng từng như vậy. Trước kia khi bác sĩ An bị viêm ruột thừa, cả Khoa Ngoại đều đồn ầm lên thấy Quý Phó khoa đích thân bồi giường chăm sóc suốt mấy ngày đó?"

Người đang nói chuyện là Triệu Thần Hải: "Vậy cũng không thể trực tiếp tát người ta một cái, tiểu thiếu gia làm sao có thể chịu được? Tôi thấy vị trí này của Quý Phó khoa khó mà ngồi lâu dài được, An gia là ai chứ, làm sao có thể chịu đựng thiếu gia nhà mình ở bên ngoài bị khi dễ như thế? Cậu nói thử xem, người nào đó đánh nhau với cậu ấy chẳng phải không thể ngồi yên thân?"

Cậu ta từng có xung đột với Kiều Thạc, lại càng từ trước đến nay nhìn không quen mắt bộ dáng chính trực, thanh cao của Quý Hàng.

Người kia cũng hạ giọng thăm dò: "Cậu cũng nghe nói? Chị dâu tôi làm bên Y vụ, mấy ngày trước có hỏi về chuyện này, tôi còn không tin đâu! Bác sĩ Kiều từ lúc vào khoa đã là người được bồi dưỡng trọng điểm, có ai mà không biết, làm sao nói đi là đi a!"

Triệu Thần Hải khinh thường nói: "Phía trên muốn điều nhiệm thì ai có thể có ý kiến? Kiều Thạc không có khuyết điểm nghiệp vụ, là bồi dưỡng trọng điểm, đang yên đang lành thì bị sung quân đến vùng núi hoang sơ kia làm gì?"

Giọng Tiêu Triều Nam từ phía sau vang lên:

"Cậu quá rỗi rãnh có phải hay không? Hồ sơ xuất viện làm xong chưa? Bệnh án viết xong chưa? Phương án phẫu thuật bệnh nhân giường 17 đã xem hay chưa? "

Chẳng phải là quá rỗi rãnh sao. “Ăn dưa” cũng cần hao tốn rất nhiều thời gian và tinh lực. Cái loại chuyện này, người như Tiêu Triều Nam thật sự rất khó tiếp thu.

Thế nhưng, anh cũng đã ở lâm sàng nhiều năm, cũng minh bạch chuyện không có lửa làm sao có khói. Có một chuyện mọi người đều nhận định không sai, Kiều Thạc từ lúc vào khoa đến nay vẫn luôn là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm.

Toàn bộ tổ A Ngoại thần kinh, Tiêu Triều Nam Tề và Quý Hàng là có sự phối hợp nghiệp vụ ăn ý và mang đến hiệu quả tối đa nhất, nguyên tắc và phong cách xử sự cũng gần giống nhau nhất. Những người khác có thể không biết, nhưng Tiêu Triều Nam Tề luôn thấy rõ ràng, cậu nhóc Kiều Thạc này mỗi lần có thể bước chân đều đứng không vững, có thể bị cưỡng chế, nhưng luôn một mực cung kính cúi đầu đứng trước mặt mình nói xin lỗi kia xác thực là “đại đệ tử” của Quý Hàng.

Điều nhiệm, có thể gọi là lớn cũng có thể là nhỏ.

Nhưng chuyện thay đổi nhân sự liên quan đến Kiều Thạc, Quý Hàng lại không hề đề cập với mình câu nào, Tiêu Triều Nam không phải người thích nhiều chuyện, nhưng anh không lừa được trực giác của mình.

Vốn muốn đi tìm Kiều Thạc hỏi rõ ràng trước, thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, khi anh đi dọc hành lang, người trước tiên gặp được lại là Quý Hàng.

"Sắc mặt anh làm sao kém như vậy?" Tiêu Triều Nam kinh ngạc hỏi.

Cường độ làm việc của Khoa Ngoại thần kinh cực kỳ cao, không ai không biết, cấp cứu rồi phẫu thuật, phẫu thuật lại cấp cứu, đa số đều là ca bệnh nguy cấp. Làm cộng sự đã nhiều năm nhưng Tiêu Triều Nam rất ít khi nhìn thấy sắc mặt Quý Hàng tiều tụy giống như lúc này: Sắc mặt trắng bệch như trét xi măng trắng, môi khô nứt, quầng mắt thâm đen như quét mực tàu,..

Quý Hàng xoa xoa viền mắng, thuận miệng nói có lệ:

"Ưm, tối hôm qua ngủ không được."

Đêm qua đúng là bệnh nhân nữ vừa phẫu thuật xuất hiện biến chứng phù não nhưng lý do cũng không có đủ sức thuyết phục.

Tiêu Triều Nam ngờ vực hỏi: "Tôi nghe nói, An Ký Viễn đem bài luận cậu sửa cho cậu ta hủy nát?"

Tin đồn quả nhiên chưa bao giờ đơn thuần, hơn hai mươi trang bài phân tích ca bệnh viết tay cư nhiên bị truyền lời thành bài luận, Quý Hàng có chút buồn cười mà nhìn Tiêu Triều Nam – người trước nay đều không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh nói.

"Ngay cả anh cũng biết, xem ra tất cả mọi người đều biết."

Tiêu Triều Nam đột nhiên cảm thấy các y tá thường hay tám chuyện cũng có đạo lý của nó.

"Cậu thực sự chọc giận Tiểu thiếu gia rồi? Trước đó không phải vẫn rất tốt sao? Tôi còn tưởng cậu đang muốn cất người làm của riêng, sao đột nhiên lại thành như vậy?"

Quý Hàng cúi đầu, từng lời sắc bén muốn đâm thẳng vào tim còn vang vang bên tai, ánh mắt không hề che giấu địch ý của sư tử con hiện lên rõ ràng, ngẫm nghĩ lại chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Đại khái là quá mệt mỏi, trong thanh âm không kịp che giấu bất đắc dĩ cưng chiều:

"Chút tính khí trẻ con thôi, không có việc gì."

Trên thực tế, Quý Hàng không hề nghĩ đến Tiểu Viễn sẽ phản kháng với anh mãnh liệt đến như vậy.

Tiêu Triều Nam lắc đầu cảm thán: "Anh gần nhất cũng đủ thảm, đầu tiên là bị Cù Lâm nhìn trúng, có hai đứa học trò, lại không có một đứa nào bớt lo."

Quý Hàng cười gượng, vừa định lướt qua thì một tiếng chuông cảnh báo vang lên, anh trầm giọng, nghiêm túc hỏi.

"Kiều Thạc làm sao?"

—————–

Kiều Thạc làm sao vậy.

Chuyện này, thuộc Ngoại thần kinh, An Ký Viễn nhất định phải biết rõ. Thế nhưng, khi cậu nghe anh Lục Bạch nói toàn bộ sự tình, tìm đến ba giằng co một trận, rốt cuộc vẫn chậm một bước.

"Sư huynh của con gọi điện thoại đến cầu xin ba giúp anh con một lần, thế lực Cù Gia rộng lớn, ba đây chỉ có một yêu cầu nhỏ mà thôi."- An Sinh ngồi thưởng trà nhớ lại, đó là ngày hôm sau khi An Ký Viễn và Kiều Thạc đánh nhau tại bệnh viện.

"Nếu không… con cho rằng, anh con chưa từng cho ba một câu công đạo, ba dựa vào cái gì có thể cho con trở về đi làm, chẳng lẽ thực sự là bại dưới mấy trò nhỏ nhoi của con? Con trai của An Sinh ta, ở bệnh viện công bị người khác ngang nhiên ẩu đả, nếu như cậu ta còn có thể an ổn đi làm, An gia chẳng phải bị chê cười sao. Anh con có thể đánh con, đó là gia pháp. Cậu ta đánh con, chính là tự tìm đường chết."

An Ký Viễn rất nhanh đem tất cả những chuyện phát sinh sau đó xâu chuỗi lại. Vì sao, sau khi đánh nhau, ba kích động muốn cậu lập tức trở về nhà nhưng một ngày sau đó, cậu trở về bệnh viện đi làm cũng không truy cứu? Vì sao Cù Lâm ở trong phòng hội nghị thử dò xét một câu "bác sĩ An" thì mọi thứ đều hóa giải, ngay cả chuyện bắt cóc nhân viên công vụ đều có thể không truy cứu? Hôm đó, Kiều Thạc vì sao sau khi nhắc cậu sửa đổi một phần lời dặn bệnh án xong còn vỗ lưng nghiêm khắc nói sau này tôi không ở đây thì ai sẽ nhắc cậu sửa chữa sai sót đây?

Tất cả đáp án đều nằm ở tờ giấy “Kế hoạch điều động nhân viên viên y tế trợ giúp” này. Cậu muốn cùng ba đánh bạc, thì ván cũng đã đóng thuyền.

"Kiều Thạc, anh vứt đầu óc đi đâu rồi?"- Ở bệnh viện, muốn tìm một nơi kín đáo để nói chuyện lúc này chỉ có phòng làm việc của Quý Hàng.

An Ký Viễn vỗ mạnh tờ giấy kia xuống bàn nói: "Bằng lòng rời khỏi Bệnh viện B vì để cho An gia đứng ra chống đỡ Cù Lâm, lấy tiền đồ của mình làm giao dịch với ba của tôi? Anh còn nói tôi đi mượn cái mông ở đâu, tôi thấy anh mới là người không sợ bị đánh đi!"

Vốn không phải chuyện có thể lừa gạt cả đời, mục đích của Kiều Thạc đã đạt được, Cù Lâm vì nể mặt An Gia, không vì chuyện của Dư Điềm Điềm mà cắn chặt Quý Hàng không tha, vậy giao dịch giữa cậu và An Sinh cũng không còn che giấu được bao lâu nữa.

Kiều Thạc ngồi xuống sô pha, hai cái vò vò tóc, nhớ lại không khỏi hổ thẹn:

"Nguyên nhân mọi chuyện là bắt nguồn từ tôi, Cù gia lợi hại như vậy, tôi nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn. Nói thế nào đi nữa, bác An- là ba của cậu cũng là ba của thầy."

An Ký Viễn không thể tin vào ý nghĩ trong đầu Kiều Thạc.

"Anh đã đến nhà của tôi, cũng đã gặp ba tôi, anh cảm thấy giữa hai người bọn họ có điểm nào nhìn giống như cha con?"

Đây là chuyện mà An Ký Viễn không bao giờ nguyện ý nhắc đến nhưng cậu thực sự quá khϊếp sợ.

"Anh ấy không muốn họ An, không tình nguyện về nhà, càng không cho phép tôi cậy vào An gia làm ra bất kỳ một hành vi nào vượt khuôn phép, anh có biết là vì sao à?"- An Ký Viễn nói những lời này rất chậm rãi, rất rõ ràng.

"Theo anh tôi suốt sáu năm, anh lẽ nào còn không biết ranh giới cuối cùng của anh ấy nằm ở đâu sao?"

Làm sao lại không biết.

Kiều Thạc vẫn là ngồi trên ghế sô pha, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu.

An gia chính là điểm căm hận mấu chốt nhất trong lòng Quý Hàng.

Thầy của cậu kiêu ngạo như vậy, thẳng thắn như vậy, giống như một khúc gỗ quý khắc hoa văn tinh tế, không một điểm dư thừa. Thầy xưa nay chán ghét quyền thế, chẳng sợ áp bách, làm mọi chuyện đều mong cầu quang minh lỗi lạc, không nói được lời hay, nhưng mỗi một chuyện đều tận lực đến hoàn hảo.

Cái tính cách thẳng thắn, ương ngạnh, không cúi đầu khom lưng đồng dạng với sự yên lặng kháng cự đối với gia đình tràn đầy mâu thuẫn.

Nhưng Kiều Thạc thực sự không có biện pháp dễ dàng tha thứ cho chính mình một lần lại một lần nữa trốn dưới sự che chở của thầy, yên tâm, thoải mái nhìn thầy vì mình mà cúi đầu khom lưng, vặn vẹo nguyên tắc của bản thân.

Đó là thầy của cậu, thầy cũng có cuộc sống sống của riêng thầy, gia đình, thân nhân của thầy. Cho dù là thầy muốn chuộc lỗi vì chuyện của mẹ nhưng suốt sáu năm qua hết lòng yêu thương, dạy dỗ chỉ có hơn chứ không kém rồi.

"Kiều Thạc, anh từ năm mười bốn tuổi rời khỏi nhà đến nay, có khổ sở, khó khăn đến mấy cũng không hề mở miệng nói với nhà một câu nào."- An Ký Viễn nghĩ, cũng có chút khổ sở, không khỏi lại cảm thấy bi ai.

"Năm đó, anh ấy đối mặt với ca phẫu thuật sinh tử cũng chưa từng làm phiền đến ba, anh cảm thấy anh ấy sẽ vui vẻ tiếp thu chuyện anh dùng tiền đồ của mình để đối lấy sự giúp đỡ từ An gia?"

Kiều Thạc ngẩng đầu, viền mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm An Ký Viễn, tâm tình không thể ức chế kích động.

"Vậy cậu nói cho tôi biết, có thể làm sao bây giờ?"

An Ký Viễn bị câu hỏi kia làm ngẩn người.

"Cù gia không phải chỉ một ánh mắt, đến cả ca phẫu thuật liên quan đến sống chết của người bệnh cũng có thể nói dừng là dừng."- Kiều Thạc nhớ lại tâm tình như đi vào đường cùng của ngày ấy.

"Cậu bị ba giam lỏng tại nhà, thầy lại cấm tôi tiết lộ tình hình của thầy ở bệnh viện với cậu, Dư Điềm Điềm trong một đêm ra bốn tờ thông báo nguy kịch, trên dưới toàn bệnh viện đều quy thầy là người có trách nhiệm duy nhất, cũng không có ai dám đứng ra nói giúp thầy nửa câu. Tình huống như vậy, thật chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết, chờ tổ điều tra đưa ra kết quả? Tổ điều tra có thể sẽ không nhìn sắc mặt của Cù gia sao? "

Kiều Thạc nâng giọng hỏi: "Cậu nói, tôi có thể làm sao?"

An Ký Viễn im lặng.

Trước đây, sự kiện bà Hoàng Anh dùng dư luận đẩy ảnh vào đầu sóng ngọn gió, lúc đó An Ký Viễn cũng từng đối mặt tình cảnh tiến thối lưỡng nan như thế này. Cậu đã không mở miệng cầu xin ba, chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ của Tiểu thiếu gia An gia tạo lập suốt mấy năm qua, làm một chút thủ thuật điều tiết trên mạng xã hội, dù sao chỉ là sự việc của một bác sĩ nhỏ nhoi, căn bản là không cần tốn nhiều công sức.

Nhưng đó là điểm mấu chốt của anh, An Ký Viễn không dám đυ.ng vào.

"Vậy anh cũng không thể bằng lòng với yêu cầu thái quá này của ba tôi a! Du Sơn là địa phương nào, anh có thể học được cái gì? Gạt chúng tôi đi làm hết mọi thủ tục, cái này không phải là đang bán đứng người nhà sao?"

Thanh âm của An Ký Viễn cũng không quá mức vì dù sao người đưa ra cái này yêu cầu "thái quá", thậm chí ti tiện này chính là người có cùng huyết thống với cậu, là người cậu gọi bằng “ba” suốt 23 năm qua. Biện pháp duy nhất mà cậu nghĩ rằng có thể "hiệp trợ" anh chính là bất chấp hậu quả bắt trói Dương Tế mà thôi.

Dù sao, khi ánh bị trùng trùng điệp điệp quyền thế áp đến không thể không khom lưng cúi đầu, người luôn sóng vai bên cạnh anh không phải là cậu.

Kiều Thạc ngước mắt lên, thấp giọng hỏi:

"Thầy đã biết?"

An Ký Viễn vô lực lắc đầu, cậu khó có thể tưởng tượng, anh sau khi biết chuyện này, sẽ tức giận đến như thế nào.

Nhưng mà, rất nhanh sự tưởng tượng của cậu đã được giải đáp.

Trong lúc hai người rơi vào trầm mặc không nói gì thì có động tĩnh.

Quý Hàng đẩy cửa bước vào, trong tay của anh cũng là tờ giấy giống hệt tờ giấy An Ký Viễn đặt trên bàn.

Thật giống như bị đạp hụt một cước, lòng Kiều Thạc trống rỗng, khó khăn lắm mới có thể đứng thẳng lưng liền bị động tác giơ tay lên của thầy làm hoảng sợ, theo bản năng nhắm mắt lại.

Kiều Thạc suýt chút nữa cho rằng sắp chạm đến bên tai rồi, đau đớn dự kiến cũng không có.

Tờ giấy A4 mỏng manh phất ngang trước mặt cậu.

Thầy rõ ràng một chữ cũng chưa nói, nhưng không khí trong phòng lại đột nhiên âm trầm đến đáng sợ. Không gian chật hẹp chỉ còn tiếng thở run rẩy của Kiều Thạc.

Thậm chí, An Ký Viễn lớn đến như vậy, đã từng cùng anh đối kháng bao nhiêu lần cũng chưa từng nhìn thấy sắc mặt đè nén tức giận khủng bố đến như vậy.

"Em có cái gì muốn giải thích?"

Câu hỏi ngắn gọn, xúc tích

Khí thế của Quý Hàng quá mức cứng rắn, lạnh lẽo như khối băng, làm lòng Kiều Thạc run bần bật, nhỏ giọng gọi:

"Thầy… "

Nghe Tiêu Triều Nam nói, Quý Hàng trực tiếp đi đến Y vụ xác nhận, sau đó lại gọi điện cho Lục Bạch.

Con đường thầy trò suốt sáu năm qua, đi từ đề phòng đến hết lòng tín nhiệm, là sự ràng buộc mà người bên ngoài khó lòng thấu hiểu được. Chứng cứ ở trước mặt nhưng anh vẫn muốn ôm trong lòng một chút may mắn, vẫn mong chờ Tiểu Thạc xưa nay rất hiểu chuyện, luôn biết tiến thoái đúng mực, lại rất minh bạch mình luôn kiên trì như vậy là vì cái gì, chắc chắn là có nỗi khổ tâm không muốn mình biết được, e rằng sự tình không giống như ngoài mặt.

Mà hai chữ này vừa thốt ra, Quý Hàng liền biết, lời Lục nói đều là thật.

Anh vốn không thích lừa mình dối người, sự thật vững như núi, một chút tia may mắn gì đó dường như là không tồn tại.

Quý Hàng gắt gao nhắm hai mắt, dựa vào bắp thịt co rút lại giảm bớt cảm giác đôi mắt đang mỏi nhừ, lúc mở mắt ra lần nữa, ở đáy mắt, tơ máu đỏ ửng ngày càng nhiều, sắc mặt vốn đã tiều tụy càng thêm lạnh lẽo, trắng bệch.

Anh nhìn tờ giấy bị An Ký Viễn nhanh tay giấu ở sau lưng, nặng nề hỏi.

"Em cũng biết?"

Trong lòng An Ký Viễn có tiếng rơi lộp bộp, bị ánh mắt của anh làm đau đớn.

Đúng vậy, cậu xưa nay đối với sư huynh luôn sinh lòng đố kỵ, là cậu thỉnh cầu ba đuổi Kiều Thạc, để anh chỉ còn thuộc về một mình cậu mới là giải thích hợp lý nhất lúc này.

An Ký Viễn không hề có ý tứ muốn giải thích, rất thản nhiên nhìn anh, giọng mang đầy khinh miệt nhưng cũng rất trấn tĩnh.

"Biết, thì thế nào?"

Quý Hàng nửa ngày nói không nên một câu, lỗ mũi như bị tắc nghẽn.

Anh nhìn An Ký Viễn tận một phút đồng hồ.

Ánh mắt kia, không phải kiên định, không phải nghiêm khắc, không phải cứng rắn, hồn nhiên giống như một đứa trẻ bị lừa gạt, để lộ ra cõi lòng đầy thất vọng và yếu đuối.

"Đều đi ra ngoài!"- Thanh âm không mặn không lạt, Quý Hàng bước đến bàn làm việc, không có ngồi xuống.

An Ký Viễn nắm tay chặt thành quyền, từ đáy lòng dâng lên ghen tuông, liền cũng không nguyện ý cho anh thêm một ánh mắt, trực tiếp tông cửa xông ra ngoài, đem không gian trầm mặc còn lại cho hai thầy trò.

"Đi ra ngoài."- Quý Hàng nhíu mày lặp lại.

Kiều Thạc không nhúc nhích. Phần sau gáy bị mồ hôi lạnh ướt đẫm

Cùng ngày ấy tại nhà bị thầy đặt vào cánh cửa đánh một trận tràn đầy lửa giận, lúc này thần sắc của thầy là lãnh đạm, thờ ơ đến tàn khốc.

Trong lời nói không mang theo bất kỳ cảm tình gì, không có sắc thái, âm điệu, nét mặt cũng đông cứng.

Kiều Thạc thật sự hoảng sợ, nửa ngày mới đủ can đảm thốt ra mấy câu ngắt quãng.

"Thầy, em… Xin lỗi… Là em tự chủ trương."

"Xin lỗi?"- Quý Hàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hai bên thái dương nổi lên gân xanh, thanh âm không có một chút nhiệt độ.

"Em có cái gì cần xin lỗi? Lấy tiền đồ của mình làm tiền đặt cược giữ gìn thầy mình, không phải rất quang vinh sao? "

Kiều Thạc đứng tại chỗ, căn bản không dám nhìn thầy, sắc mặt xanh mét, hai vai không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy một cả trái tim đều là máu.

"Kiều Thạc, thầy dạy cho em sáu năm, là vì tiễn em đến một nơi vùng núi hẻo lánh đến ngay cả một phòng phẫu thuật cũng không có để làm bác sĩ sao, là dạy em giỏi cách sử dụng quyền thế vẫn là dung túng em ở phía sau tính toán thầy?"

Quý Hàng dừng lại một lúc lâu, chỉ có nặng nề thở ra một hơi, anh nhìn thẳng cậu thanh niên đang lo sợ đứng ngồi không yên này thốt ra một câu.

"Nếu như là như vậy, tôi thật hối hận đã thu nhận em."

"Thầy"- Lời này quả nhiên quá nặng.

"Thầy đừng nói như vậy!"

Tâm lý đối mặt cố gắng xây dựng suốt những ngày qua bị một câu này của thầy làm sụp đổ hoàn toàn. Cậu xưa này quen dùng cá tính mánh lới xem xét thái độ của thầy để ứng phó, nhưng hiện tại cậu không hề dám có lá gan đó, chỉ cảm thấy thả người lạnh run.

"Sáu năm, không chống nổi một tờ điều nhiệm, tôi đối với em quá thất vọng rồi."- Thanh âm Quý Hàng không lớn, cũng rất trầm. Ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài cửa, mang theo câu nói không khách khí đuổi khách, ánh mắt sắc bén như dao.

"Đi ra ngoài. Ta không muốn nhìn thấy em."

Lời nói quyết tuyệt, ánh mắt nghiêm khắc. Thầy xưa nay đối với cậu luôn luôn khắc chế lãnh tĩnh, cậu căn bản chịu không nổi những lời nặng như thế.

Nhưng cậu không phải An Ký Viễn, làm không được chuyện dứt khoát bỏ đi như vậy, ánh với thầy bất quá chỉ là một đoạn tình thầy trò sáu năm ngắn ngủi.

Giống như trước khi rơi xuống đáy vực sâu vạn trượng, quay đầu lại – Kiều Thạc sợ, cậu sợ ngày hôm nay một khi bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không quay về được nữa.

Cậu liều mạng lên tiếng: "Thầy phạt em đi! Đừng đuổi em…"a

"Tôi nói em cút ra ngoài!"
« Chương TrướcChương Tiếp »