Trưởng thành là một khái niệm kỳ diệu.
Có đôi khi, bạn ngày qua ngày đều đếm bước chân tiến tới nhưng lúc quay đầu lại ngạc nhiên phát hiện mình chỉ là đứng một chỗ bồi hồi.
Mà có đôi khi, trong lúc vô tình ngẩng đầu, mới giật mình phía sau làn mây mù kia đã là dưới chân núi cao vời vợi mà mình khó lòng với tới được.
An Ký Viễn đứng bên cạnh giường bệnh, một đêm dài chưa chợp mắt, nhìn anh dẫn đầu đoàn kiểm tra phòng, trong khoảnh khắc ấy có cảm giác mình đã trưởng thành.
Không phải là buổi tối của mười bốn năm trước bị đánh nát mười đầu ngón tay, khóc đến tê tâm liệt phế.
Không phải lúc làm công khai kiểm điểm đối mặt với bao ánh mắt khiển trách, chất vấn.
Không phải sau bao nhiêu nỗ lực vẫn bị định nghĩa là "không đủ ưu tú", lại tận mắt chứng kiến bộ dạng vô lực, uể oải của anh sau mỗi lần khiển trách.
Mà là lúc này.
"Bệnh nhân nữ, 52 tuổi, cơ bắp bên phải vô lực, mệt mỏi, trí nhớ kém, một tuần trước ở bệnh viện tuyến dưới đã chụp CT phát hiện có tổn thương ở thùy thái dương bên trái,… "
Ánh mắt chăm chú, kiên định, từ ngữ ngắn gọn, giọng nói tự tin, bình thản, không hề bị chi phối dù là chuyện liên quan đến anh.
"Nghe nói, đây là cậu vẽ?"- Quý Hàng thuận tay chỉ lá bùa đặt bên cạnh gối nằm của bà dì tóc xoăn.
Ánh mắt An Ký Viễn nhìn thẳng giống như đang nhắm vào con mồi, bình thản đáp lời.
"Dạ phải!"
"Ưʍ."- Quý Hàng vuốt càm.
"Vẽ không sai."
Nếu như Quý Hàng không có nhớ lầm thì ngày hôm qua ra lệnh cho An Ký Viễn nộp bài tập lên bàn làm việc trước giờ giao ban.
Nếu như Quý Hàng không có bị bệnh tăng nhãn áp, vậy anh không có nhìn nhầm, trên bàn làm việc sáng nay ngoài mấy phần phương án phẫu thuật hoàn toàn không có cái gì khác.
Nếu như… anh còn là anh trai của… Quý Hàng có lẽ không có hiểu sai, từ ánh mắt của nhóc con rõ ràng viết “mông đã hết đau” vô cùng khıêυ khí©h, không có một chút sợ hãi nào.
Tốt.
An Ký Viễn rất bình tĩnh, không hề có cảm giác áy náy vì những hành vi, cử chỉ của mình đang mỗi giây mỗi phút củng cố thêm cơn giận của anh. Buổi chiều xuống phòng khám, thông thường sẽ dẫn theo ba bác sĩ nội trú xem như vừa làm vừa học, thay đổi luân phiên, nhưng hôm nay trùng hợp thế nào lại đến lượt của An Ký Viễn.
Gọi bệnh, kiểm tra, viết bệnh án, mỗi hạng mục đều làm vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ, có chuyện đúng lúc xác nhận, có thiếu sót lập tức bổ sung, thẳng đến tiễn chân bệnh nhân cuối cùng và hai vị sư huynh, An Ký Viễn còn lại một mình ở trong phòng khám thu xếp lại hồ sơ. Mọi thứ cậu đều làm đúng tiêu chuẩn, chỉ không tránh được phải đứng trước mặt anh.
"Quý Phó khoa, đã đến giờ tan ca."
Quý Hàng nhấc lên mí mắt, nhìn An Ký Viễn nửa phút, mới nói:
“Nếu như không thể nộp bài tập, lời này càng có thể nói sao?”
An Ký Viễn siết chặt vạt áo, không nói gì.
Quý Hàng chợt đứng dậy, trầm giọng ra lệnh.
"Trở về phòng làm việc."
Vẫn cơn mưa xối xả, không có dấu hiệu dừng lại mà càng ngày càng lớn.
An Ký Viễn đã vô số lần chuyên tâm đi theo phía sau thân ảnh ấy, bước đến hành lang khoa Ngoại thần kinh, tâm tình so với lúc đầu là một trời một vực. Giờ phút này, cậu không muốn lại trốn tránh dưới bóng mờ khổng lồ kia, rất muốn đứng ở trước mặt anh, thẳng thắn chất vấn.
Trong lòng cậu chưa bao giờ giống như lúc này vô cùng sốt ruột muốn có được một đáp án.
Đóng cửa.
Quý Hàng trầm mặt, không khí bên trong phòng làm việc khá ẩm ướt, phảng phất trong nháy mắt muốn ngưng kết thành băng.
"Bài tập đâu?"
An Ký Viễn trả lời chỉ có hai chữ: "Không có."
Quý Hàng lại trầm mặc nửa phút, ánh mắt phức tạp nhìn An Ký Viễn, sau đó xoay người lấy ra roi mây quất mạnh xuống bàn.
"An Ký Viễn, đây đã là yêu cầu thấp nhất của anh đối với em." – Giọng rất lạnh lẽo.
"Cởϊ qυầи, chống xuống bàn, chúng ta ngày hôm nay đem tất cả sổ sách tính sạch sẽ"
An Ký Viễn cúi đầu, ánh đèn chiếu lên gương mặt thoáng tái nhợt.
Ánh mắt vẫn hướng xuống nhưng vô cùng sắc bén như muốn xuyên thấu sàn nhà cứng rắn.
Trong hơi thở hiện lên chút rung động.
"Quý Phó khoa đến cùng xem tôi là cái gì?"
Sắc mặt Quý Hàng càng trầm xuống.
"Là muốn anh động thủ bắt em nằm xuống sao?"
Sư tử con giống như bị địch thủ bức đến không còn đường lui, cho dù biết rõ chính mình không đủ cường đại, sức chiến đấu ngấm sâu trong tận xương tủy vẫn thúc đẩy cậu bùng nổ, giận dữ ngẩng đầu.
"Trả lời vấn đề của tôi! Anh đến cùng xem tôi là cái gì?! Xem tôi là một bác sĩ cấp dưới thông thường thì cần gì mỗi tuần phải nộp một bài tập chứ?"
Ánh mắt An Ký Viễn đỏ bừng, rống lên giận giữ, cậu bước đến bàn làm việc, tức giận rút ra từ khay giấy máy in một xấp văn kiện. Quý Hàng buổi sáng vào phòng phẫu thuật, buổi chiều xuống phòng khám, không có ngồi vào bàn làm việc nên tự nhiên không nhìn thấy An Ký Viễn tối hôm qua đã lưu lại "chứng cứ phạm tội ".
"Anh còn xem tôi là em trai sao, chuyện trọng yếu như vậy vì sao không phải nên bàn bạc với tôi."
"…"
Tiếng giấy va cham, thay thế cho tiếng mưa rơi bên ngoài cửa.
Giấy trắng mực đen theo cơn gió thổi rơi xuống sàn, Quý Hàng thuận tay nhặt lên một tờ, ánh mắt liếc qua liền biến thành lạnh lẽo thấu xương
"Từ đâu có?"
Không khí quanh mình đều trở nên lạnh lẽo.
Quý Hàng cầm trong tay, chính là một trong những phần văn kiện mà An Ký Viễn đã mở tối hôm qua: “Di chúc khi còn sống”
Trong di chúc viết
"… Ở thời điểm bản thân mất đi năng lực lựa chọn phương pháp chữa bệnh, văn kiện này lập tức có hiệu lực… Nếu như bản thân rơi vào trạng thái sinh lý không thể chữa khỏi, hoặc không thể rời khỏi trạng thái hôn mê, không còn phương pháp điều trị dự trù, tôi muốn yêu cầu bác sĩ chủ trị huỷ bỏ tất cả phương pháp nhằm duy trì sự sống, bao gồm cả mở khí quản, đặt máy thở, chạy tim phổi nhân tạo,…"
Bản “Di chúc khi còn sống” này dù cho tìm được phương pháp chữa trị hữu hiệu, một khi đương sự rơi vào trạng thái mất đi ý thức sẽ lập tức có hiệu lực.
An Ký Viễn ngày hôm qua mở là bản scan sáu hình ảnh của ba phần văn kiện: Di chúc lúc còn sống, Yêu cầu giám hộ và Di chúc, mỗi phần là hai hình.
Có văn kiện là Quý Hàng đã lập từ trước, có cái là vừa sửa lại trong thời gian gần đây.
Văn kiện gọi là “Yêu cầu giám hộ” là yêu cầu giám hộ dành cho người trưởng thành, hoàn toàn có đủ năng lực hành vi dân sự, không muốn người có quan hệ huyết thống theo quy định pháp luật giám hộ thay mình sử dụng quyền dân sự, mà chỉ định một người khác ở tại thời điểm mình mất đi năng lực hành vi dân sự đưa ra quyết định về chữa bệnh, phân chia tài sản và các quyết định dân sự khác.
Nói đơn giản là đến một ngày nào đó khi Quý Hàng không còn năng lực tự chủ bản thân, người được chỉ định làm người giám hộ trong văn kiện này sẽ có quyền đứng ra thay thế anh quyết định bất kỳ một quyết định dân sự nào.
Đây cũng là một trong những mục đích mà Nhan Đình An lần này trở về.
Thân thế Quý Hàng phức tạp, các thủ tục giấy tờ hành chính vô cùng rối rắm, văn kiện “Yêu cầu giám hộ” trước kia, người được chỉ định là Trần Tích, nếu có một ngày Trần Tích qua đời, để tránh cho quyền giám hộ rơi vào thế tranh cãi với An gia, Nhan Đình An bắt buộc phải có suy tính rõ ràng.
Ba phần văn kiện này đều có liên hệ chặt chẽ với nhau, chỉ định người giám hộ và người làm chứng đều đổi thành Nhan Đình An.
Đương nhiên, An Ký Viễn không hề quan tâm đến những thủ tục pháp lý này.
Điều cậu quan tâm chỉ có cái người đang đứng trước mặt này.
"Anh, mạng sống này của anh chỉ là của một mình anh sao? Trước kia có thể không nói đến đúng sai, nhưng loại chuyện này chẳng lẽ không phải nên bàn bạc với em sao?"
Quý Hàng thu ánh mắt: "Chuyện này không có gì để bàn bạc với em, Tiểu Viễn."
An Ký Viễn dường như không nghe được hai chữ sau cùng, chỉ phẫu uất rống giận:
"Anh dựa vào cái gì ích kỷ như vậy? Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em hay không?"
Quý Hàng úp tờ giấy lên mặt bàn, cổ tay di chuyển mới nhớ đến tay mình vẫn đang còn cầm roi mây.
Ánh mắt anh trầm lại.
Quyết định chuyện sinh tử không hề dễ dàng như vậy.
Sáng sớm ngày ấy nghiền ngẫm tờ giấy đồng ý phẫu thuật của chính mình, nằm yên tĩnh trong phòng cân nhắc từng nhịp tim của mình cả một buổi tối. Không có cách nào tự chủ nói chuyện, ăn cơm, không thể trở mình trong suốt một tháng, toàn thân không có chỗ nào là không đau… nhưng anh chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ.
Có thể sau nhiều năm hành nghề y, chứng kiến tình người ấm lạnh càng làm cho anh đối với sinh tử của mình càng thiên về lý trí, làm xong sự chuẩn bị chu đáo.
Anh kính nể sinh mệnh, đồng dạng cũng tôn trọng tử vong.
Đã có may mắn một lần, nhưng không thể biết mỗi lần đều sẽ may mắn như vậy.
Bất luận là sự tự tôn cường đại hay lý trí quá mức độc tài, đều không cho phép anh đem gánh nặng đạo đức này đặt lên người An Ký Viễn.
Cho nên, có một vài quyết định, anh phải tự mình làm.
Quý Hàng rũ ánh mắt, vô tình hay cố ý tách ra ánh mắt bó buộc đang đối diện mình.
"Đây không phải chuyện em nên quản."
"Không phải chuyện em nên quản? "
Cảm xúc của An Ký Viễn bị đốt cháy, một câu hời hợt kia của anh thành công trút xuống lòng cậu bao nhiêu sự bi thương.
Cậu rống giận, cổ nổi đầy gân xanh.
"Quý Hàng! Anh xem em là cái gì? Chẳng lẽ đến một ngày khi anh nằm trong ICU, em chỉ có thể mở to mắt nhìn bác sĩ chủ trị của anh rút đi mọi thiết bị hỗ trợ hô hấp duy trì sự sống?"
Giọng Quý Hàng bình tĩnh đến tàn nhẫn.
"Nếu quả thật có ngày này, em là người nhà bệnh nhân, chỉ cần tin tưởng vào quyết định của bác sĩ."
“Có thể sao?”- An Ký Viễn nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt căm tức.
"Nếu như là em? Nếu như người nằm trong đó là em, anh có làm được không?"
Quý Hàng nhíu mày, anh thật sự không hề vui sướиɠ khi An Ký Viễn lấy chính bản thân mình ra làm giả thiết như vậy.
Anh gõ roi mây lên bàn, từ đáy lòng dậy sóng cuồn cuộn trào nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên một sắc thái lạnh lùng.
"Anh đã nói đây không phải chuyện em nên quản, càng không phải là lý do để em không nộp bài tập. Cởϊ qυầи, chống lên bàn!"
An Ký Viễn nhìn chằm chằm Quý Hàng, không thể tin thốt ra từng chữ:
"Anh bây giờ còn muốn đánh em?"
Bên ngoài cửa sổ là tiếng mưa rào, gió thổi mạnh kịch liệt như muốn phá tung lớp kính bằng thủy tinh.
Một khắc kia, An Ký Viễn cảm thấy Quý Hàng thật giống như một tòa tháp cao trong hư không mà cậu nhìn không thấy, sờ không được, thậm chí ngay cả có thật sự tồn tại hay không, cũng không xác định được.
"Náo loạn đến vậy không nên đánh sao? Bài tập không làm không nên đánh sao? Mở to mắt nói dối không nên đánh sao?"- Quý Hàng lớn tiếng mắng.
"Anh có hay không đã nhắc nhở em chỉ nên làm xong chuyện của mình, đem toàn bộ tinh lực đặt vào chuyện học hành. Không có sự đồng ý lại tùy tiện xem máy tính của anh là ai đã dạy em? An Ký Viễn, anh thật không biết em còn có thói xấu xem trộm đồ vật của người khác thế này!"
Giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt sâu vào động mạch, máu dồn ép bắn ra ngoài, l*иg ngực An Ký Viễn chợt cảm thấy đau đến tê liệt.
Hít thở không thông, khiến cho đại não thiếu đi dưỡng khí.
Cậu không thể hiểu nỗi lòng anh là cứng rắn đến mức nào để có thể thản nhiên ký tên vào cái gọi là “buông tha cứu lấy mạng sống” này, cậu không hiểu vì sao anh có thể ở ngay lúc cậu đang đau đớn đến tê tâm phế liệt thế này còn vung roi lên muốn tính toán với cậu về cái bài tập còn nằm yên trong hộp thư đến kia.
An Ký Viễn trừng đỏ mắt, tơ máu rậm rạp, nhìn chằm chằm anh hệt như nhìn một người thật xa lạ.
"Tốt. Anh đánh đi. Không phải muốn tính hết sổ sách sao, vậy thì tính cho rõ ràng."
Sư tử nhỏ chạy khắp thảo nguyên rộng lớn dường như đã quá mệt mỏi, khàn khàn giọng nói.
Cậu rút một tờ giấy trong sắp hồ sơ phương án giải phẫu, lật mặt sau, cầm viết lên bắt đầu đếm hết.
"Không làm bài tập năm mươi, nói dối năm mươi, bắt cóc Dương Tế một trăm, cáu kỉnh với anh một trăm… "
Không biết là nước mưa rơi từ đâu thấm nhòe vết mực trên trang giấy.
An Ký Viễn dùng cánh tay lau quẹt ngang mắt, tiếp tục khàn giọng nói:
"Bỏ nhà trốn đi một trăm năm mươi, đủ chưa? "
Cậu run run tay đem trang giấy vỗ mạnh xuống trước mặt anh, đưa tay gạt trống mặt bàn, cúi người nằm xuống, hai tay giang ra ôm dọc theo cạnh bàn.
Tiêu chuẩn đến làm người ta khó chịu.
Roi giơ cao rồi hạ xuống là đau đớn kịch liệt, từng roi tràn ngập lửa giận.
"An Ký Viễn, đây là em tự mình tìm lấy, chống đỡ cho tốt!"
Không ai nói thêm lời nào, chỉ còn tiếng roi xé gió quất mạnh vào da thịt, không gian cực kỳ yên tĩnh càng làm cho thanh âm thêm vang dội, làm lòng người không khỏi run rẩy.
Từng vệt roi hiện rõ, chồng chất, đan xen nhau, có thể đã thấm li ti vết máu.
An Ký Viễn chống đỡ rất khổ sở.
Năm mươi roi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi làm cậu không thể nào ôm sát cạnh bàn nữa, vượt lên một trăm, ngay cả khuỷu tay đều không chống nổi trọng lượng thân thể, cả nửa người chật vật nằm gục trên bàn.
Cậu thở dốc, trên mặt không biết là chất lỏng gì chảy vào khóe miệng, thật mặn.
Khó chịu chất đầy trong l*иg ngực, thở không nổi.
Ngày đó, cậu còn rất nhỏ. Đứng chạm không đến văn kiện giám hộ đặt ở trên đầu giường.
Nhưng sự bất lực khi đối mặt với sinh mạng yếu ớt lại thấm sâu vào máu, ghi khắc ở trong lòng.
Cậu đã từng tự trách rất rất nhiều.
Vì sao mình là người được quý trọng, vì sao mình lại được thiên vị.
Vì sao mình phải sống.
Cậu vô cùng tưởng niệm người anh trai luôn luôn chiều chuộng cho sự tùy hứng của mình, cậu là người so với bất cứ ai trên thế giới này tha thiết hy vọng Quý Hàng có thể sống sót.
Bây giờ, Quý Hàng còn sống, cường đại, trầm ổn.
An Ký Viễn sẽ càng tham lam hơn, muốn được cùng người mà mình vô cùng tín ngưỡng này sẽ giống như trước kia cùng cậu trưởng thành.
Cho nên, cậu có thể chịu mọi trách phạt của anh, có thể bị ghét bỏ vì không đủ ưu tú, có thể kiên trì sống sót, thậm chí tiến bước không lùi, cố gắng giữ gìn cho dù đổi lại chỉ là những giáo huấn vô tình. Vì có thể chạm tay đến tín ngưỡng, cậu có thể thỏa hiệp rất nhiều thứ, mỗi lần bị hung hăng quẳng xuống, đều có thể cắn chặt răng bức mình tự đứng lên, vô cùng nhu thuận đứng ở trước mặt anh.
Cứng cỏi lại hèn mọn.
Nhưng mà cậu cũng đồng dạng có điểm mấu chốt tuyệt đối không thể vượt qua.
Thời điểm roi mây lên tiếng trả lời, ý thức An Ký Viễn đã không rõ ràng lắm, cậu chỉ nghe loáng thoáng tiếng "răng rắc", sau đó, hơn nửa đoạn roi mây đã bị anh quăng xuống mặt bàn.
Đánh xong hay chưa, đánh đủ hay thiếu, cậu đều không để ý.
Sau lưng là thanh âm đọc không ra cảm xúc: "Gọi điện thoại để bác Trần đến đón em, anh sẽ gọi Lục Bạch thoa thuốc cho em."
An Ký Viễn như từ hầm băng đi ra, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Cậu ngay cả chút sức lực giãy dụa cự tuyệt cũng không có, nhưng vẫn ở dưới đau đớn kịch liệt khó khăn chống người đứng lên.
Trong tầm mắt mông lung, cậu nhìn thẳng về người trước mặt vẫn là ánh mắt trầm tĩnh ấy.
"Anh! Em vẫn như cũ cảm thấy anh làm sai."- An Ký Viễn nhẹ giọng thở ra, mỗi cái âm tiết đều giống như phiêu ở trên mây, mờ ảo suy yếu.
"Anh căn bản không biết, cái gì gọi là tôn trọng, là lý giải."
Lại nhẹ nhàng buông một câu: "Anh không biết, cái gì gọi là người nhà."
Cậu nói xong một câu nói này gần như đã tổn hao hết sức lực của toàn thân. Nhưng An Ký Viễn cậu, còn lâu mới dừng lại.
Cậu lung lay chống tay vào cạnh bàn, đỡ thân người đứng thẳng lên. Trọng lượng cơ thể hoàn toàn dựa vào một cánh tay run rẩy chống đỡ, trầm tĩnh mà nói.
"Em gọi anh một tiếng anh, tôn kính anh, nhìn theo anh, đi theo anh không phải vì anh luôn luôn đúng, không phải vì anh có bao nhiêu vinh quang, không phải vì anh đã dạy em bao nhiêu đạo lý. Đúng sai giữa anh và em, không phải là do năng lực hay đạo lý…"
Khóe miệng An Ký Viễn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt rất thâm thúy như đang nhớ đến những chuyện rất xa xăm.
"Mà là thân tình."
"Là bởi vì em luôn thủy chung vô điều kiện mà tín nhiệm anh, tin tưởng anh làm một chuyện gì đó đều nhất định vì muốn tốt cho em, là anh đã từng không chút do dự dùng cánh tay đem kéo em ra phía sau, che chở bởi tấm lưng kiên định, ấm áp."
An Ký Viễn lẳng lặng nhìn, trong mắt tràn ngập bi thương.
"Điều đó, mười bốn năm qua, em chưa bao giờ có một ngày quên đi."
"Cảm ơn anh đã giáo dục em."
"Cám ơn anh đã cố sức giáo huấn em."
"Từ hôm nay trở đi, chúng ta không ai nợ ai. "
———–