An Ký Viễn ngây người tại chỗ.
Quý Hàng nhíu mày lại hỏi: "Làm sao?"
"Em…"- An Ký Viễn run run nói, từ tận đáy lòng có thanh âm vang dội – đừng đuổi em đi, đừng không quan tâm đến em.
Nhưng mà, vừa mở miệng, chỉ nói mấy từ đến chính mình còn chán ghét:
"Em biết lỗi rồi."
Quý Hàng dùng ánh mắt như sâu thẳm không thấy đáy nhìn An Ký Viễn, không có sắc bén hay nghiêm nghị làm người cảm thấy sợ hãi.
Giọng nói không tính nghiêm khắc, lại không hiểu sao làm cho lòng người run rẩy.
"Anh tin tưởng em biết sai. Em đã 23 tuổi, nếu cảm thấy vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí xúc phạm pháp luật là đúng thì anh cũng không còn đạo lý gì để nói nữa. Kiểm điểm không có bắt buộc, em nếu cảm thấy không cần thiết… thì không cần viết nhưng những lời anh đã nói trong phòng họp đều phải tính. Anh hiểu rõ, dựa vào bối cảnh, tài nguyên hiện tại, An Ký Viễn em có thể tùy hứng làm bậy, đi đến đâu đều có thể thông suốt. Nhưng ở tổ của anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại hành vi này, hy vọng em học được thận trọng từ lời nói đến việc làm. Nếu như… "
Quý Hàng dừng lại, ngữ khí rất kiên định: "Em ở đây chờ một trận đánh, thì anh có thể nói cho em biết, anh sẽ không đánh em."
Chút tâm tư khó có thể mở miệng bị anh vô tình đâm thủng, mặt An Ký đỏ bừng.
Quý Hàng không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Đánh, đúng là phương pháp can thiệp trực tiếp nhất nhưng đối với đôi bên đều có yêu cầu rất cao. Anh không có đam mê đánh người hay dựa vào đánh người phát tiết cảm xúc. Em không tin phục anh, không cho rằng lời anh nói là cần thiết, vậy anh đây cũng không nên động đến em."
"Anh!"
An Ký Viễn ngơ ngẩn. Ánh mắt run rẩy nhìn anh.
Cậu chưa từng gặp qua anh như vậy, thời kỳ cậu phản nghịch nhất, anh hung hăng hết đánh lại đá nhưng chưa từng lạnh nhạt với cậu.
Một tiếng “anh” này là theo bản năng hoảng sợ bị bức thốt ra.
Một tiếng “anh” này cũng làm cho Quý Hàng không khỏi nắm chặt tay mình lại. An Ký Viễn đã nhiều ngày không có gọi anh như vậy, từ lúc tranh cãi ở hành lang, nó liền chạy về An gia, trong lúc làm việc luôn cố ý tránh mặt anh, khi cần mở miệng xưng hô đều là ngoài mặt cung kính nhưng kỳ thực đang khıêυ khí©h, chỉ gọi “Phó khoa”, ngay cả họ cũng không nguyện ý thêm vào.
Em còn biết anh là anh của em – Quý Hàng nhướng ánh mắt lạnh lẽo.
An Ký Viễn lạnh cả tóc gáy.
Lúc còn rất nhỏ, An Ký Viễn đối với tiếng xưng hô này đại biểu cho thân phận, sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại, dùng nó đi đổi một nhúm kẹo, nửa tiếng cùng chơi trốn tìm, một phần cưng chiều cùng bất đắc dĩ dung túng, hoặc là ngủ chung giường một đêm, tiếng gọi trong trẻo mang theo ý nghĩa ngọt ngào, không có bất kỳ sự do dự nào.
Nhưng hôm nay, Quý Hàng có nhiều một thân phận.
Thỉnh thoảng, anh thậm chí thấy rõ ràng An Ký Viễn trước khi mở miệng còn đang lưỡng lự – là Phó khoa, là thầy, vẫn là anh; giọng điệu là trịnh trọng, là khiêm tốn, hay nên tự kiểm điểm.
Quý Hàng rất hiếm khi nghe được nó dùng thanh âm trong trẻo thế này gọi mình.
Mặc dù, trong giọng nói không hề che giấu sự chỉ trích – Anh làm sao có thể như vậy.
"Không nghĩ đi ra cũng có thể."- Quý Hàng chỉ tay về vách tường.
"Đứng tỉnh lại ở đó đi!"
Sau đó, cũng không nguyện liếc nhìn thêm một cái.
Quý Hàng kéo tủ lấy ra một cây thước rồi đi về hướng Kiều Thạc.
"Thầy! Thầy!"- Kiều Thạc lảo đảo lui về hai bước về phía sau.
"Không phải, không cần đến mức đó! Cái này… em, em chỉ là tòng phạm, không phải, em… giúp đỡ, em không phải cố ý a!"
Quý Hàng căn bản không để ý, bước đến gần.
"Thầy, em cũng biết lỗi rồi, em viết kiểm điểm mười ngàn chữ có đủ hay không?"- Kiều Thạc đã chạm vào cạnh cửa, khí thế của thầy quá mạnh mẽ làm hai chân cậu giống như bị đổ chì.
"Ngay cả Cù Lâm đều không truy cứu, thầy phát lòng từ bi! Em ngày mai còn phẫu thuật cả ngày."
Quý Hàng tối sầm mặt, tiến lên khóa cửa.
Tiếng rắc của chốt cửa cắt đứt đi tia hy vọng cuối cùng của Kiều Thạc.
Cậu cam chịu nói: "Thầy, Dương Tế và Tiểu Viễn đánh nhau, em không cần thiết đi giúp Dương tế a! Hơn nữa, nếu không phải nhờ chúng em giữ chặt anh ta, thầy mới thuận lợi làm xong ca phẫu thuật? Tuy em không cần thầy ngỏ ý cảm ơn nhưng thầy đánh cũng… quá khách khí rồi? Dù sao, tụi em vẫn có phân tấc, trói người cũng dùng vải, không có tổn thương, địa điểm còn chọn ở phòng làm việc, chỗ này chỉ tụi em mới có thể vào… bóng đèn… không phải chủ ý của em."
Kiều Thạc khi mở mắt ra mới phát hiện thước vẫn còn cách cánh tay mình vài centimet, cậu rõ ràng đã thấy thầy giơ tay lên… thì ra chưa có đánh.
"Thầy đừng làm em sợ, em biết lỗi rồi."- Kiều Thạc thở phào, xoa nắn cánh tay vì sợ hãi mà nổi da gà, ánh mắt thoáng liếc qua An Ký Viễn đang đứng ở vách tường, nói ra một hàng đạo lý.
"Em tối đa chỉ là tòng phạm, Tiểu Viễn gọi, em làm sao không giúp một tay được? Chỉ có mổ chính mà không có trợ thủ thì làm sao phẫu thuật, thầy nói có đúng không? Cho nên, chuyện này thầy thực sự không thể trách em, thầy là nên tìm cậu ta tính sổ…"
Quý Hàng cũng không có chọc thủng chút tâm tư nhỏ nhoi của Kiều Thạc, anh đi từ cửa trở về trước bàn làm việc, đi ngang qua An Ký Viễn thì gõ đầu thước vào thắt lưng nhắc nhở:
"Anh có nói em tự tỉnh lại không, xoay người lại!"
Câu nói làm Kiều Thạc sụp đổ, hai tay ôm mông lui về sau cầu xin.
"Thầy!"
Quý Hàng nhàn nhạt nhìn Kiều Thạc nói: "Bởi vì em chỉ là tòng phạm, ban đầu muốn đánh em một trăm, hiện tại bớt cho em hai mươi thước."
Khóe miệng Kiều Thạc giật một cái, đang muốn cảm thán thầy nhà mình có khiếu hài hước này tự bao giờ thì bị một tiếng quát làm giật mình.
"Qua đây!"
Hai chữ làm hai chân Kiều Thạc mềm nhũn, xém chút thì quỳ xuống sàn.
Thật vất vả mới đứng vững, mồ hôi lạnh chảy ào ạt, cậu không dám thối lui nửa, dưới ánh nhìn nóng bỏng của thầy từ từ bước đến trước mặt. Đã không còn khoảng cách an toàn, đứng ở vị trí mà thầy thuận tay đánh, Kiều Thạc vẫn nhỏ giọng xin tha.
"Thầy, em… lần sau không dám nữa, có thể tha cho em một lần không?"
Đầu cúi thấp, cằm muốn dính sát xương quai xanh, lẩm bẩm, bộ dáng rất đáng thương khiến ai nấy nhìn qua cũng muốn xoa đầu một cái nhưng Quý Hàng lại cứ thờ ơ.
Nhàn nhạt ra lệnh: "Tay, xòe ra."
Kiều Thạc ngẩng đầu.
Tám mươi thước đánh vào bàn tay còn không sưng thành móng heo? Cậu làm sao dám gặp người?
"Thầy, em thật sự ngày mai có ba ca phẫu thuật."
Vừa dứt lời, Kiều Thạc liền hối hận. Cậu nhìn sắc mặt của thầy lại trầm xuống chẳng khác nào phủ thêm một tầng mây đen, Kiều Thạc cảm thấy hít thở không thông, cảm nhận rõ ràng, cậu đã thực sự chọc giận thầy
Cậu nghĩ không hề sai.
Quý Hàng căn bản lười nói nhảm với Kiều Thạc, nắm tay kéo thân người Kiều Thạc về phía trước, giơ thước đánh xuống vùng mông vừa mới khôi phục không bao lâu. Thước xé gió gào thét, một thước so với một thước đều nặng hơn.
Thước gỗ cứng rắn đập mạnh, sức lực cực đại, không quá năm thước đã bức Kiều Thạc rêи ɾỉ.
Phía sau vô cùng nóng bỏng, thanh niên hơn hai mươi tuổi làm sao không biết xấu hổ ở trước mặt sư đệ kêu đau, chỉ có thể cắn chặt răng, nuốt tất cả vào bụng.
Không đến nửa phút đã đánh xong hai mươi thước. Vải quần đã bó chặt cái mông sưng đang lên nóng bỏng.
Quý Hàng đảo mắt qua An Ký Viễn cũng không dám ngẩng đầu, dùng đầu thước gõ vào hõm vai Kiều Thạc, chỉnh sửa lại dáng đứng.
Ngữ khí lúc này không có hung ác như lúc vừa vung thước trước đó nhưng cũng đủ nghiêm khắc.
"Đi theo thầy nhiều năm như vậy, từ lúc nào phạm lỗi có thể nói tạm tha, lúc gây họa sao không nghĩ đến ngày mai còn có ca phẫu thuật? Ai dạy em bị đánh còn khoe mẽ? Ngẩng đầu lên!"
Dù chỉ dùng khăn lông quấn vào tay, bằng vào sức lực của Quý Hàng có thể đánh đau đến ngũ quan đều vặn vẹo chứ nói chi là dùng thước gỗ.
Hai đùi Kiều Thạc đau đến run rẩy. Thầy nói không sai một chữ, cả người toát mồ lạnh ướt đẫm, tóc đều dán bệt vào trán.
Ngẩng đầu lên?
Kiều Thạc hơi rướn cổ lên dò xét, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của thầy theo bản năng lại cúi xuống.
"Hôm nay, em nghe không hiểu tiếng người?"- Quý Hàng bị hành động này đốt thêm lửa giận, trầm giọng nói.
"Chính mình phạm bao nhiêu sai trong lòng không có tự điểm số phải không? Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt thầy! Không biết xấu hổ mở miệng nói thầy đừng đánh em, thì có thể đi!"
Kiều Thạc bị mắng đến nhảy dựng, cậu làm sao dám bỏ đi lại càng không dám ngẩng đầu nhìn thầy.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí tựa như bị loạn tiễn bắn chết, cả người bồn chồn, tay lạnh lạnh ngắt, cậu cứ rụt cổ né tránh.
Nguyên tắc của Quý Hàng đã ăn sâu trong xương cốt, tính cách của hai đứa nhỏ nhà mình thế nào, anh cũng rất rõ ràng rồi. Mới vừa rồi ở phòng họp, trước mặt các lãnh đạo, vì hành động của bọn họ thành khẩn nói xin lỗi chính là anh, vì ca phẫu thuật vô cùng hợp lý lui đi mọi xử phạt vô lý cũng là anh.
Kiều Thạc không dám nữa để thầy phải lên tiếng một lần nữa, hơi hạ tầm mắt, ngoan ngoãn xòe tay trái ra, đắm chìm trong sợ hãi thoáng chốc làm cậu quên mất sự xấu hổ vì có An Ký Viễn ở đó.
Cậu cúi đầu nói nhỏ: "Thầy đánh đi, Tiểu Thạc biết sai rồi."
Quý Hàng lạnh lùng nhìn Kiều Thạc một lúc lâu, thẳng đến bàn tay đang xòe ra đều run rẩy mới nói:
"Em căn bản không biết sai."
Kiều Thạc không khỏi run lên.
"Em là dùng một tay trói người sao?"- Quý Hàng không kiên nhẫn nhíu mày, thước gõ xuống mu bàn tay phải.
"Hai tay, lập tức, tay khép lại, đầu ngón tay duỗi thẳng."
Lòng bàn tay so với mông gian nan hơn nhiều lắm, thước gỗ dày nặng, bàn tay chẳng có bao nhiêu thịt làm sao chịu nỗi lực đánh như vũ bão của thầy, đau đớn như chui vào tận xương cốt.
Kiều Thạc nức nở, đau đến thảm thương.
Kiều Thạc bị khẻ tay thật sự không nhiều lắm, nguyên nhân mọi người đều biết, Quý Hàng là sợ làm lỡ ca phẫu thuật cũng là muốn giữ gìn mặt mũi cho đứa nhỏ.
Lúc này, mắt mở nhìn đôi tay đã sưng như bánh bao, vừa đau lại vừa sợ.
Quý Hàng trầm mặc không nói cứ đánh.
Hai mươi thước, lòng bàn tay đã sưng lên, lằn thước trải dài.
Quý Hàng căn bản không đếm, tùy ý đánh, tiếng thước vang vọng trong phòng. Trên lòng bàn tay từng lằn thước sưng đỏ vẫn không gọi ra chút mềm lòng nào, Quý Hàng vẫn kiên trì đánh xuống.
Mồ hôi chảy xuống khóe mắt đau rát, cổ tay mỏi nhừ, Kiều Thạc nhịn rất gian nan, mồ hôi lạnh chảy dài, đầu tóc rũ rượi, ướt nhẹp.
Quá đau.
Cậu không muốn chịu thêm một cái nào.
"Thầy… A!"- Cậu theo bản năng rút tay né đòn.
Thước bị đánh hụt, chạm vào đầu ngón tay, Quý Hàng trừng mắt.
Lập tức, bàn tay chịu năm thước cực mạnh bầm tím.
Kiều Thạc đau đến kêu thành tiếng, hai tay không ngừng run rẩy.
"Rút tay một lần nữa thử xem?"
Giọng nói như đi vào bắc cực làm Kiều Thạc run lên, vội vàng đem bàn tay trở về vị trí cũ.
"Em sai rồi, em thực sự không phải cố ý, thầy bớt giận."
Quý Hàng dùng đầu thước đẩy đôi bàn tay sưng tấy lên đúng vị trí thuận tiện nhưng lần này không có đánh, chỉ đặt thước vào lòng bàn tay.
Đôi bàn tay nóng bỏng giống như đang nâng một tảng băng.
Kiều Thạc thật sự không muốn nhìn cây thước này nhưng biết thầy muốn nói, không dám lại cúi đầu tránh né. Thế nên, “hình cụ” luôn trong tầm mắt, thẩm thấu sự sợ hãi của cậu.
Quý Hàng lạnh giọng hỏi: "Còn cảm giác mình chỉ là tòng phạm, không nên đánh?"
Quý Hàng lúc nói câu này, vô tình hay cố ý quét mắt qua An Ký Viễn. An Ký Viễn cúi đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà, hai tay nắm chặt thành quyền, hai bên thái dương cũng lấm tấm mồ hôi.
Kiều Thạc lắc đầu như trống bỏi, mồ hôi lạnh theo đó rơi đầy sàn.
Quý Hàng lạnh lùng chỉ tay về phía An Ký Viễn, nghiêm khắc mắng:
"Nó kêu em làm gì thì em làm theo đó sao? Nó tính khí trẻ con, em cũng là trẻ con sao? Bắt cóc viên chức Nhà nước, vận dụng tư hình. Em không phải làm việc không có động não mà là căn bản không có đầu óc!"
Kiều Thạc cắn răng nghe dạy dỗ, liên tiếp hai câu chất vấn không che giấu thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm cậu xấu hổ vô cùng.
Quý Hàng hoàn toàn không có tâm tình bận tâm đến chút cảm xúc này, tiếp tục dạy dỗ: "Đυ.ng đến pháp luật sẽ trở thành vết nhơ đi theo suốt sự nghiệp của em, chuyện này nếu như Cù Lâm và Dương Tế không chịu nhả ra, đến lúc đó An Ký Viễn có thể toàn thân trở ra, trên dưới bệnh viện này sẽ không có ai dám bắt tội nó, ngay cả cù Lâm đều phải bận tâm mặt mũi của An gia, không muốn đắc tội, còn em? Em làm sao bây giờ, chính em không nghĩ tới sao!"
Kiều Thạc run rẩy gọi một tiếng: "Thầy… "
"Đừng gọi tôi là thầy! Tôi có dạy em đưa cổ ra cho người khác chém sao?"- Quý Hàng lạnh giọng.
"Còn dám nói không nhờ tụi em thì không hoàn thành được ca phẫu thuật, ánh mắt của em chỉ hạn hẹp ở một bệnh nhân này thôi sao, còn những bệnh nhân khác trong khoa thì sao? Bắt trói Dương Tế, chức trách của em trong cả buổi chiều chỉ là canh giữ anh ta, những chuyện khác đều không cần để tâm."
"Đầu nâng lên, còn muốn tôi nói mấy lần!"
Kiều Thạc giống như người đang trốn sau pháo đài nhưng bị những loạt đạn kịch liệt làm hoảng sợ đến mức phải đứng bật dậy. Cậu không phải cố ý không nhìn thầy, chỉ là cậu bị thầy mắng đến không ngóc đầu lên được.
Lúc xế chiều, quả thật có y tá đi tìm hai người bọn họ, vì sợ Dương Tế thừa dịp bọn họ không ở đây mà giãy dụa làm bị thương bản thân, An Ký Viễn và Kiều Thạc chỉ có thể thay phiên đi về phòng bệnh, hiệu suất làm tự nhiên thấp hơn rất nhiều.
Bây giờ, bị thầy nói thẳng ra như vậy, Kiều Thạc xấu hổ không chịu nổi. Quả thật, nếu như buổi chiều có ca phẫu thuật cần đến cả hai người thì một chút đường lui cũng không còn.
Hai cậu thanh niên đang đứng bất chợt đồng nhất một tư thế, đầu cúi xuống cùng một góc độ, cắn môi, hít thở không thông.
Kiều Thạc không dám ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nhận sai.
"Xin lỗi thầy, em không có suy nghĩ nhiều như vậy…"
Quý Hàng bị dáng vẻ này kí©h thí©ɧ thêm một tầng lửa giận.
"Em không suy nghĩ nhiều như vậy, em căn bản cái gì cũng chưa từng suy nghĩ! Giúp bệnh nhân làm được ca phẫu thuật này, đánh bạc sự nghiệp cả đời, có phải cảm thấy rất anh hùng? Đại giới đâu, cùng lắm thì không làm bác sĩ nữa, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ? Em không nghĩ đến có bao nhiêu người đang chờ mong thành tựu của em, không nghĩ đến một ngày kia khi em trở thành bác sĩ chủ trị có thể tạo phúc cho bao nhiêu bệnh nhân. Loại hy sinh bất chấp này, căn bản không phải anh hùng mà là ngu xuẩn!"
Kiều Thạc không dám buông tay, chỉ có thể nghiêng đầu dùng tay áo lau đi viền mắt ửng đỏ ẩm ướt giống như cún con cọ đầu gãi ngứa.
Quá hung.
Thầy thực sự quá hung đến mức làm cậu thanh niên thân dài vai rộng luôn rất kiên cường không hiểu sao rất muốn khóc.
Quý Hàng vẫn nghiêm khắc mắng: "Em có biết để bồi dưỡng nên một bác sĩ thành thục cần bao nhiêu nhân lực, vật lực? Còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy tuyên bố gánh chịu trách nhiệm! Kiều Thạc, nếu em đã chán mặc chiếc áo blouse trắng này thì hãy nói sớm! Đỡ phải lãng phí thời gian của em, lãng phí tinh lực của tôi, lãng phí cơ hội muốn học tập của rất nhiều người."
"Thầy!"
Kiều Thạc khó tin ngẩng đầu, thẳng đến chứng kiến đôi mày thâm trầm của thầy mới tin đây là lời do chính miệng thầy nói ra. Cậu cảm giác mình như nghẹt thở, giọng khàn khàn mang theo tuyệt vọng.
"Thầy xin đừng nói như vậy, em biết lỗi rồi, thực sự biết rồi! Lần sau sẽ không, không dám nữa, em sẽ biết dùng đầu óc, không xung động nữa! Thầy!"
Kiều Thạc đã thổ lộ hết lòng mà thầy không có chút phản ứng nào, cậu cắn răng hạ quyết tâm dùng tay phải sưng tấy cầm thước đánh xuống lòng bàn tay trái.
Tâm tình kích động, đánh không nặng không nhẹ lại đau đến dạ dày muốn buồn nôn.
Quý Hàng quát lớn: "Thầy cho em cử động sao?"
Kiều Thạc không biết làm sao, vẻ mặt run sợ nhìn thầy, sững sờ nhìn thước một lần nữa rơi vào tay thầy, chỉ có thể đem hai tay giơ cao lên.
Lần này, rốt cuộc phục tùng nhiều hơn, gần như là tin phục.
Quý Hàng thuận tay nhịp đầu thước vài cái, lạnh lùng liếc mắt qua An Ký Viễn cũng sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp ngã.
"Năm mươi thước, chống người lên bàn" – Quý Hàng chỉ bàn làm việc, nửa câu sau là nói với An Ký Viễn: "Em mở to hai mắt nhìn cho kỹ, sư huynh em không phải lần đầu tiên vì hành động đại thiếu gia của em mà ăn đòn. Em ấy không có động não, đáng phải chịu. Lần trước, em vì Tô uẩn đánh nhau, anh không có giáo huấn em, lần này bắt cóc con tin, anh đã lười giáo huấn em rồi, An Ký Viễn."
Quý Hàng gọi thẳng cả họ tên, giọng nói không có nổi giận, không có lạnh lùng, thậm chí không có ý trách cứ.
Gọi ba tiếng này, Quý Hàng ngừng thật lâu.
Ánh mắt trầm mặc nhìn lâu thật lâu đến mức An Ký Viễn cho rằng anh nhịn không được nữa cho cậu một cái tát.
Chỉ có nhàn nhạt nói: "Chính em suy nghĩ cho kỹ!"
Thanh âm đúng là uể oải sao?
Nhân vật đã thay đổi.
Ngày bà ngoại xuất hiện, cũng ở phòng làm việc này, người nằm xuống bị đánh là An Ký Viễn, đứng ở vách tường tỉnh lại là Kiều Thạc. Ba mươi roi vẫn đau đến rõ ràng, An Ký Viễn cảm thấy uất ức đến long trời lở đất. Anh không có đến dỗ dành lại bị ba làm khó dễ, trăm phương nghìn kế trốn khỏi nhà để đi làm lại bị định nghĩa thành bỏ nhà ra đi.
Bây giờ, An Ký Viễn đứng đó, trong tiếng vang của thước đánh lên người Kiều Thạc mà hồi tưởng lại từng lời của anh.
"Nó tính trẻ con, em cũng là trẻ con sao?"
“An Ký Viễn có thể toàn thân trở ra, trên dưới bệnh viện này không có ai dám bắt tội nó, ngay cả Cù Lâm đều phải bận tâm mặt mũi của An gia, không muốn đắc tội, còn em? Em làm sao bây giờ, chính em không nghĩ tới sao!"
“Loại hy sinh bất chấp này, căn bản không phải anh hùng mà là ngu xuẩn!”
“Em đã chán mặc chiếc áo blouse trắng này thì hãy nói sớm! Đỡ phải lãng phí thời gian của em, lãng phí tinh lực của tôi…”
Anh không đánh cậu, không trách mắng cậu, thậm chí ngay cả răn dạy đều không phải là hướng về cậu
An Ký Viễn lại một chút cũng không vui.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cảm thấy oán hận chính mình. Sao cứ giống như một thiếu nữ yếu ớt, làm sao cũng không thấy thỏa mãn.