Chương 190

Bệnh viện B có ba khu cái căn tin lớn, căn tin kế bên khu hành chính ở tầng trệt, căn tin lớn đối lập hai mặt ở dãy phòng khám lầu hai dành cho cả người nhà bệnh nhân, và một căn tin nội bộ ở tầng một có rất ít có người ghé qua.

Nguyên nhân thực tế nhất theo khoa học kiểm chứng chính là yếu tố tinh thần, thật khó lòng ăn bánh, uống nước khi mà căn phòng ngay tầng trên căn tin chính là nhà xác. Nếu không phải trời mưa quá lớn cũng không có mấy người nguyện ý ngồi tại đây ăn cơm.

Kiều Thạc nhận được điện thoại là vừa mới ăn cơm trưa xong, đang do dự đứng trước lối đi duy nhất dẫn đến thang máy, cậu nên đứng chờ xếp một hàng dài ở thang máy công cộng, hay là đi tạm trong thang máy nội bộ luôn dành một góc vận chuyển di thể, hay là vận động đi thang bộ cho tiêu cơm.

Điện thoại cầu cứu từ An Ký Viễn, lựa chọn giải cứu luôn báo trước đầy trắc trở.

Nhận điện thoại sau ba giây, Kiều Thạc lập tức đổi sắc mặt.

"Cái gì? Cậu làm sao vậy? Nói lại rõ ràng a!"

Giọng nói đầy bất an, Kiều Thạc cầm điện thoại đi đến hành lang vắng người, một lần nữa chất vấn.

"An Ký Viễn, đến cùng là bị làm sao? Nói rõ đi!"

Đầu bên kia hình như là đang vùng vẫy.

Tiếng thở dốc, có chút cố sức hét lên.

"Anh có đến hay không? Ít nói nhảm! Nhanh lên một chút!"

Kiều Thạc thật sự bị hù dọa.

An Ký Viễn phát ra loại khẩu khí dương oai, càn rỡ đã làm cậu sinh nghi, lúc này mờ mờ ám ám càng làm cho cậu loại bỏ được tình huống khẩn cấp trong công việc. Huống chi, trong điện thoại truyền đến tiếng vật cứng va chạm, đế giày ma sát, thậm chí đè nén tiếng nghẹn ngào, không biết là đang làm cái chuyện quái quỷ gì.

Kiều Thạc cưỡng chế nghi vấn trong lòng hỏi:

“Nói rõ xem cậu đang ở đâu?”

"Phòng làm việc của Quý Phó khoa! Nhanh lên!"

Số chỉ thang máy cứ dừng ở tầng hai, xem ra thang máy nội bộ đã bị khóa, Kiều Thạc bất đắc dĩ chạy thang bộ lên lầu ba để bấm thang máy.

Trong lúc Kiều thạc nhìn chằm chằm số đếm thang máy, trong đầu hiện ra hoạt cảnh thường thấy của những bom tấn Hollywood.

Thở dốc, nức nở, va chạm, áp chế, ma sát, chờ cứu viện…

Manh mối thực sự quá mức có sức liên tưởng, nhắm mắt lại cảm giác xung quanh đều là khói lửa. Cho nên, khi Kiều Thạc vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đứng tại chỗ sửng sốt hết mười mấy giây.

Là hình ảnh thật khó để diễn tả bằng lời.

Đại não nỗ lực khôi phục lý trí, nín nhịn nửa ngày cũng phải thốt ra một tiếng chửi bậy.

"Mẹ kiếp! An Ký Viễn, cậu điên rồi!"

Người đàn ông đang bị An Ký Viễn ghì chặt. Nửa thân trên nằm trên giường, hai chân ở dưới sàn, là tư thế tiêu biểu trong văn chương răn dạy, ngoại trừ sự phản kháng có chút kịch liệt.

An Ký Viễn dùng đầu gối chặn lại hai chân đang giãy giụa, khóa chặt hai cánh tay ở sau lưng, ép sát người vào mép giường.

Trên giường là điện thoại vẫn còn duy trì cuộc trò chuyện, thời điểm chọn đồng bọn, An Ký Viễn không có bất kỳ do dự nào, trực tiếp gọi cho Kiều Thạc.

Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông nhìn thấy người xuất hiện trước mặt có chút thất vọng.

Miệng anh ta bị chặn lại bởi một bóng đèn không biết tháo ra từ chỗ nào, đã chèn hết khoang miệng, không còn cách nào nói chuyện, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

Còn có thể là ai – chính là người mà Cù Lâm đặc biệt an bài cho Quý Phó khoa- Trợ lý cá nhân Dương Tế.

"Anh còn đứng đó làm gì? Qua đây giúp một tay!"- Trên ót An Ký Viễn rịn một lớp hôi.

Kiều Thạc trong nháy mắt ngây người.

Cậu biết Dương Tế tốt nghiệp Học viện chính trị, bình thường hay đeo kính đen nhưng từ lời nói đến cử chỉ đều là dáng vẻ thư sinh, nhìn làm sao cũng không giống người sẽ dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Kiều Thạc đã chịu qua nắm đấm của An Ký Viễn, cũng từng vì giúp cậu ta khâu vết thương khi đánh nhau bên ngoài cho nên có thể suy đoán…

Nhưng cậu chưa kịp suy đoán.

Một giây kế tiếp, Dương Tế đã giải thoát được một cái cánh tay, muốn nắm lấy ngực áo An Ký Viễn. Kiều Thạc theo bản năng tiến hai bước bắt lấy cánh tay kia, gầm nhẹ.

"Đừng nhúc nhích! "

Miệng Dương Tế ngậm bóng đèn, ô ô một tiếng, nét mặt bối rối.

Nếu như lấy một đánh một còn có phần thắng, nhưng lúc này hai cậu thanh niên bằng tuổi cùng nhau xuất hiện thì xem như…

Trong tiềm thức đã nhìn người không nhìn việc, Kiều Thạc nỗ lực tìm về một chút lý trí chất vấn:

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai ngươi tại sao ở chỗ này đánh nhau? Cậu kiềm chế anh ta làm gì? Chưa có đánh đủ?"

Dương Tế nằm ở mép giường điên cuồng lắc lắc đầu.

"Anh đừng có lộn xộn! Tôi không còn sức lực đâu!"- Gương mặt An Ký Viễn ẩm ướt mồ hôi, giơ tay vỗ lên cổ Dương Tế, thở dốc nói với Kiều Thạc.

“Giải quyết anh ta xong, tôi sẽ nói rõ với anh.”

Giải quyết?

Dương Tế cũng sắp khóc rồi.

Bằng vào sự bổ não của phim bom tấn Hollywood, Dương Tế dựa vào bản năng sinh tồn, đẩy chiếc điện thoại còn nằm trên giường, nỗ lực dùng đầu bật sáng màn hình… nhưng liền bị người đang ghì chặt mình cướp lấy.

"Anh còn dám náo loạn.”- An Ký Viễn tức giận quát.

Từ lúc hai người giằng co đến thời điểm tạm nghỉ hiện tại đã gần hai mươi phút, thể lực tiêu hao quá lớn, thế mà Dương Tế vẫn còn muốn vùng vẫy không sợ chết, không khỏi làm cậu bùng lên cơn giận.

Điện thoại được đẩy đi cách đầu Dương Tế 5cm, giọng vang lên đầy tức giận: “Thị phi đúng sai cơ bản thế nào đều không phân biệt được, anh là dùng mông thi công chức? Anh có biết vỡ túi phình động mạch não là gì không? Loại phẫu thuật khẩn cấp, nguy kịch này, anh đi hỏi cả thành phố chỉ có mình Quý Hàng dám làm! Anh tự hỏi lương tâm của mình, nếu người nằm trên bàn mổ là người thân của anh, anh cũng sẽ vì chút lòng dạ xấu xa của Cù Lâm mà không cho cứu người?”

An Ký Viễn nói cực nhanh nhưng đủ để Kiều Thạc nghe ra vấn đề.

Sáng sớm, ca bệnh tắc động mạch não của bác sĩ Vương quân Đào cậu có nghe qua, bởi vì đường kính động mạch quá lớn, khả năng xuất huyết rất lớn, chỉ có thể đi vào từ đầu bị tắc mà cắt bỏ. Nghe An Ký Viễn nói như thế, chắc là chỗ bị tắc đã vỡ, cần làm phẫu thuật mở sọ khẩn cấp.

Các túi phình thường hình thành ở những vị trí mạch yếu, vô cùng phức tạp, một khi vỡ ra thường cầm chắc cái chết, lên bàn mổ cũng là cửu tử nhất sinh. Bác sĩ Ngoại khoa kiêng kị nhất là bệnh nhân chết trên bàn mổ của mình, huống chi bệnh nhân này mới ngoài ba mươi, là trụ cột trong gia đình, ai sẽ nguyện ý gánh chịu trách nhiệm lớn thế này.

Cũng chỉ có cái tên đầu gỗ đang bị tạm ngưng phẫu thuật chờ điều tra kia.

An Ký Viễn rống giận, giống như đang bức phá một đám mây hình nấm, khói súng sau khi bắn thẳng ra ngoài liền hoàn toàn tan biến.

Không biết là bị tiếng mắng người làm ngơ ngẩn, vẫn là do đầu đập mạnh vào điện thoại làm chấn động, Dương Tế trước đó còn giãy giụa dần an tĩnh.

Nhưng mà, an tĩnh vẫn không thể tránh vận mệnh bị "giải quyết".

Kiều Thạc không đành lòng nhìn Dương Tế bị trói gô vào ghế. Tấm lưng dựa sát vào mặt ghế, hai tay buông thõng xuống, hai chân thì bị trói lại bởi chiếc quần trong tủ áo, nút buộc rất có kỹ xảo.

An Ký Viễn thậm chí còn dùng ngón tay thăm dò nút buộc, đảm bảo đủ độ an toàn mới yên tâm.

"Dương đại biểu, anh im lặng ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sau khi phẫu thuật kết thúc, tôi sẽ lập tức thả anh ra.”- An Ký Viễn vô cùng có thiện chí lấy khăn tay lau mồ hôi cho Dương Tế.

"Ô… Ô ô ô! "- Dương Tế trợn tròn, viền mắt đỏ bừng.

An Ký Viễn không có lay động nói: “Bóng đèn cũng sẽ giúp anh lấy ra, yên tâm, chỉ cần anh đừng giãy dụa, đừng nói chuyện sẽ không bị thương.”

Kiều Thạc biểu tình có chút… Một lời khó nói hết.

Cậu nhìn Dương Tế rất nỗ lực muốn biểu đạt cái gì nhưng chỉ có nước miếng vô ích chảy ra, cậu kéo An Ký Viễn ra khỏi phòng.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, không chịu nổi chất vấn: "Cậu có biết cái này gọi là bắt cóc hay không? Bỏ bóng đèn vào miệng là học ở đâu? Một phần ngàn xuất hiện sai khớp thì làm sao?”

An Ký Viễn trong quá trình luân chuyển khám gấp ở khoa cấp cứu đã từng chứng kiến hậu quả của việc bỏ bóng đèn bỏ vào miệng rất khó lấy ra là thế nào. Cho nên…

"Tôi nhét khăn vào miệng nhưng anh ta liên tục nhổ ra, phòng làm việc này cách âm tốt đến mấy cũng không ngăn được động tĩnh quá lớn, chỉ có bỏ bóng đèn vào miệng, không có lực từ bên ngoài thì không thể phun ra được."

An Ký Viễn lấy chai nước suối trong tủ lạnh phía sau bàn làm việc của Quý Hàng, mở nắp nốc một hơi nửa chai, dòng nước lạnh tưới mát cổ họng khô rát, tiện thể làm giải nhiệt đại não.

“Anh ta không giãy dụa sẽ không sai khớp, dù có sai khớp tôi cũng sẽ nắn được về vị trí cũ.”

Kiều Thạc dùng ánh mắt kinh ngạc của lần đầu tiên thấy cá heo khiêu vũ nhìn An Ký Viễn – quả thực rất khó tin!

Từ khi cậu nhận cuộc điện thoại xui xẻo này đã qua hơn hai mươi phút, giống như một giấc mơ. Lúc đầu, cậu còn tưởng An Ký Viễn xảy ra chuyện gì, ai ngờ cậu ta lại trói Dương Tế?

Là An Ký Viễn?

Là người bị phạt đứng liền phạt đứng, bị công khai kiểm điểm liền lớn tiếng đọc rất diễn cảm, bắt cậu ta nằm sấp xuống, tuyệt đối không dám chối từ.

Kiều Thạc đặt mông ngồi sô pha, xoa xoa hai bên nguyệt Thái Dương, nói một câu thấm thía.

"Cậu không thể thương lượng trước với với tôi một tiếng?"

"Ở đâu ra thời gian thương lượng?"- An Ký Viễn dùng ống tay áo lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ,

"Anh ta muốn điện báo cho Cù Lâm, để bọn họ can thiệp, trong vòng nửa phút toàn bộ phòng phẫu thuật sẽ bị đóng cửa."

Kiều Thạc không hiểu nói: "Cậu gầm vào mặt tôi làm gì?"

An Ký Viễn lúc này mới ý thức mình hơi lớn tiếng, gãy đầu xin lỗi, đưa nửa chai nước suối cho Kiều Thạc, cúi người ngồi xuống sàn.

Kiều Thạc nhìn cái ót ướt đẫm, rốt cuộc nói ra nghi vấn của mình mấy ngày qua.

"An Ký Viễn, cậu gần đây lấy ở đâu thêm mấy phần can đảm, vẫn là mượn được cái mông của ai? "

Sư tử con qua loa lắc đầu, nhớ lại thái độ tỏ ra như người dưng nước lã đối với anh mấy ngày qua.

"Cũng không có. Anh ấy gần đầy đều lười quản tôi."

Giọng nói mang đầy thất vọng làm Kiều Thạc hơi sửng sốt, cậu đương nhiên nhìn ra anh em họ mấy ngày qua có khúc mắc, mỗi lần chạm vào, toàn thân An Ký Viễn đều là gai nhọn, không thích hợp miệt mài theo đuổi.

"Cậu ngồi dưới đó làm gì?"

"Trên người bẩn."- An Ký Viễn lăn lộn với Dương Tế, lăn trên sàn hết mấy vòng, cười khổ ngẩng đầu nói:

"Thầy của anh cuồng sạch sẽ không biết sao?"

Kiều Thạc dời mông ngồi xuống bên cạnh hỏi:

"Cậu và thầy cãi nhau?"

Hai cậu thanh niên cùng nhau ngồi dưới sàn, cùng uống chung một chai nước suối, mồ hôi hơi thở va chạm lẫn nhau, lại vừa mới dắt tay nhau cùng làm xong một chuyện xấu.

“Ưʍ.”

"Có phải do… chuyện đánh nhau?”

Kiều Thạc có nhiều mẫn cảm.

Từ lúc An Ký Viễn đi làm lại, anh em hai người đều không có tinh thần, An Ký Viễn vì sao nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày cậu cũng không biết.

An Ký Viễn liếʍ nhẹ vành môi nói: "Coi là vậy đi, nhưng cũng không phải hoàn toàn."

Kiều Thạc cầm chai nước suối tự dưng căng thẳng, bóp nhẹ tạo thành tiếng vang. Cậu đột nhiên không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với An Ký Viễn rõ ràng tinh thần vô cùng cùng sa sút.

Sự tình xảy ra là từ cậu.

Kiều Thạc thấp giọng, như là đang tự nói với mình.

"Bây giờ nghĩ lại, cú đánh kia thật sự rất điên khùng."

Trên mặt An Ký Viễn còn phủ một lớp bụi bị mồ hôi thấm ướt, nhìn qua có vài phần chật vật.

Khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên thành một nụ cười.

“Đúng vậy!”

Ánh mắt Kiều Thạc ánh vẫn chỉa xuống sàn nhà, giọng nói nhàn nhạt:

"Xin lỗi, là tôi gây chuyện trước, lại làm cho cậu và thầy thành như vậy."

An Ký Viễn chỉ tùy ý cười, đối với lời xin lỗi của Kiều Thạc cũng không thèm để ý, sự việc đã xảy ra lâu như vậy, lúc đó adrenalin tăng vọt, cảm xúc bây giờ đều đã đông lạnh.

"Không có gì. Tôi lúc đó cũng quá kích động, giống như đánh đuổi kẻ thù, đầu nóng lên căn bản không nghĩ đến ảnh hưởng sau này, anh nói đều có lý, bất luận là nguyên nhân gì cũng cần phải khống chế đại não, cứ giống như hai chúng ta, người khác chưa làm gì mà người một nhà đã đánh nhau trước, quá bất hợp lý rồi, khẳng định nên phạt. Chỉ là, tôi nhìn anh ấy luôn đứng về phía anh, trong lòng rất khó chịu. Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, anh ấy không chán ghét tôi, tôi đã nên cảm tạ ân đức, cớ chi phải luôn mong cầu thứ mà mình không bao giờ có được."

Chính cậu cũng không nghĩ những tâm tình chất chứa đã bao lâu này, vốn sẽ đè mãi dưới đáy lòng lại ở ngay lúc này rất tự nhiên nói ra.

Không có xấu hổ hay khó chịu, phảng phất là sự bàng quan, hoàn toàn không đếm xỉa, không nghe ra có bao nhiêu bi thương.

Anh ấy không chán ghét tôi, tôi đã nên cảm tạ ân đức- An Ký Viễn tự an ủi mình như vậy.

Kiều Thạc sửng sốt một lát, giọng nói hiếm có vài phần lúng túng.

"Thầy làm sao sẽ chán ghét cậu a?"

Rõ ràng là câu chất vấn, lại bị nói ra như một câu trần thuật.

Nhìn quen An Ký Viễn giả vờ ẩn nhẫn, kiên cường, đột nhiên nghe cậu ta thổ lộ tiếng lòng, Kiều Thạc còn cảm thấy rất lạ lùng.

"Trước đây tôi không hiểu vì sao mỗi lần thầy từ An gia trở về luôn cả đêm mất ngủ, vì sao luôn nhờ anh Hạ Đông xem chừng cậu, mỗi lần gặp cậu đều xoi mói đủ thứ. Sau này gặp mặt cậu, nghe được chuyện xưa của hai người, tôi mới biết thì ra người thầy luôn luôn trầm tĩnh, kiên định, không nói hai lời, bàng quan với nhân tình ấm lạnh lại bắt đầu sinh ra hoài nghi chính bản thân mình, bắt đầu xử lý không tốt tâm tình của bản thân. Thầy là một người không thích nói chuyện, nhưng hành động của thầy, phương thức bù đắp của thầy đối với cậu đều là cố gắng làm hết sức, không tiếc đại giới, luôn luôn đứng ở phía sau cậu. Ở thời điểm thuận lợi, an toàn, sẽ thúc đẩy cậu đi về phía trước, ở thời điểm gian khổ, nguy hiểm, sẽ ra mặt trước thay cậu dọn dẹp chướng ngại."

An Ký Viễn quay đầu cười khổ, chăm chú nhìn phía Kiều Thạc. Hai người rõ ràng ngồi rất gần nhau nhưng tầm mắt của cậu lại có vẻ hướng ra rất xa.

Trong con ngươi nổi bật sự thật khó tin, muốn cắt gãy đoạn tâm tình này.

"Đó là theo anh nghĩ a?"

Kiều Thạc lắc đầu: "Thầy một khi làm chuyện gì đều rất ít khi nói ra miệng ý đồ và lý do, cho nên thường xuyên dẫn đến rất nhiều hiểu lầm và bất mãn. Thầy đối với cậu, quả thực rất không giống với cách thức biểu đạt thông thường nhưng nhất định không phải bởi vì chán ghét cậu. Tôi luôn cảm thấy thầy rất thoải mái, cho đến trước khi cậu xuất hiện, tôi chưa bao giờ biết, dáng đi không thẳng cũng là sai, buổi sáng uống coca lạnh cũng có thể bị mắng, tranh luận là sẽ ăn tát tay."

Ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi tí tách, nhỏ từng giọt vào tâm hồn hai người trẻ tuổi.

Kiều Thạc nói rồi mỉm cười, cậu không có thói quen che giấu tâm tình, không khí lúc này rất thích hợp kể lể một ít chuyện ngày thường không dám đề cập đến.

"Tôi là bà ngoại nuôi lớn, có thể do từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của ba, trước đó tôi còn rất hâm mộ, ao ước được như cậu, ít nhất còn có được một người anh trai ruột thịt, tuy hơi hung dữ một chút nhưng tất cả đều muốn tốt cho cậu. Nhưng sau này, tôi lại phát hiện, nếu như có một người nào đó cứ luôn cầm thước sửa lại dáng đi, giống như dạy đứa trẻ dạy tôi cách cầm đũa, không tắm sạch sẽ không cho ngồi vào bàn ăn, tôi khẳng định chịu không nổi."

Thì ra từ góc độ của người đứng xem, chính mình bị phạt lại là thanh tỉnh, thoát tục đến như vậy sao.

An Ký Viễn bật cười, hồi ức như tiếng mưa rơi chạm vào viên ngói.

"Mấy cái đó tính là gì? Anh cũng không biết, lúc tôi lên trung học, chỉ cần một ánh mắt không phục liền bị anh ấy giơ chân đá một cái. Nghe một câu nói thô tục, mặc kệ ngay lúc đó có bao nhiêu giáo viên, học sinh liền cho ngay một cái tát, hết đấm lại đá, làm giáo viên hoảng hốt phải gọi cả bảo vệ. Khi tôi vào trường y, đã lớn như vậy, trong giờ học giải phẫu, anh ấy ngẫu nhiên đi ngang qua bắt gặp tôi đứng hơi xiêu vẹo liền phạt tôi cầm tiêu bản đứng phạt ở trước cửa phòng cả đêm.”

Kiều Thạc hoảng sợ, trợn to mắt hỏi: "Vậy mà cậu cũng đứng?"

"Có thể làm sao, anh không phải không biết tính khí anh tôi thế nào?”

Chính An Ký Viễn cũng chưa phát giác bản thân có can đảm bắt trói nhân viên nhà nước lại đối với mệnh lệnh của Quý Hàng, cho dù hai tiếng trước đó còn mạnh miệng cãi vả nhưng ở sâu trong nội tâm là chưa từng có ý nghĩ muốn phản kháng.

Bên ngoài cửa sổ mưa ngày càng lớn hơn, nước mưa rơi trên thành cửa sổ. An Ký Viễn đứng dậy đóng cửa sổ rồi trở về ngồi bên cạnh Kiều Thạc.

"Anh Đình An đã nói với tôi chuyện của mẹ anh."- Câu nói mang theo chút ý thăm dò.

"Cậu muốn hỏi tôi tại sao phải gạt bà ngoại."

Nghe giọng nói bên người bỗng nhiên trầm trọng xuống, một khắc kia An Ký Viễn bỗng nhiên hối hận mình tại sao lại nói ra câu ấy.

Nhưng mà Kiều Thạc không hề có cấm kỵ: "Tôi đã từng thử nói chuyện với bà ngoại nhưng phản ứng của bà rất kịch liệt nên cuối cùng đành bỏ qua, bà đã lớn tuổi, rất khó tiếp thu những khái niệm mới, tôi cũng không muốn bà phải nghĩ đến những chuyện thương tâm ấy. Lúc đó, tôi nói với thầy muốn giấu bà ngoại mối quan hệ thầy trò này, thầy cũng rất tôn trọng ý kiến của tôi. Về sau, cuộc sống cứ trải qua rất bình yên nên cũng không nghĩ đến chuyện bóc trần vết sẹo ấy. Tôi và thầy cũng rất ít nhắc lại chuyện của sáu năm trước."

Nghe Kiều Thạc chậm rãi nói rõ mọi chuyện, An Ký Viễn rốt cục lý giải, câu nói ngày ấy của anh – giấu giếm hay thẳng thắn, trốn tránh hay đối mặt, đều là cách sống của người khác, em có thể không ủng hộ nhưng không có tư cách chỉ trích hay phê bình.

Bởi vì, cần tìm điểm cân bằng giữa quan hệ thầy trò và tình thân không phải là cậu, cần đối mặt với vấn đề nan giải giữa hai bên cũng không phải là cậu, người gánh vác trách nhiệm và hậu quả càng không phải là cậu.

"Bà ngoại…" – An Ký Viễn tiết chế tâm tình, khẽ hỏi.

"Vẫn ổn chứ? "

Ngày đó, hai cậu thanh niên trong tiếng mưa mãi chưa dứt nói với nhau rất nhiều chuyện.

Các cậu thanh niên muốn trở thành bạn, đánh nhau, tranh cãi, cùng nhau làm chuyện xấu, đều là là trợ lực rất lớn.

Lúc này, khi An Ký Viễn và Kiều Thạc cùng kề vai, cúi đầu, thu tầm mắt, vểnh lỗ tai, hai tay bắt chéo sau lưng, đứng trong phòng họp đã bồi dưỡng nên cách dùng ánh mắt cùng sóng điện não trao đổi cơ bản rất ăn ý.

Kiều Thạc nghi hoặc – bọn họ còn đang chờ cái gì?

An Ký Viễn nhìn quét một vòng phòng họp đã ngồi gần đầy người, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Cố Trưởng khoa – Anh còn chưa phẫu thuật xong?

Kiều Thạc – không phải đã kết thúc rồi lâu rồi à?

An Ký Viễn khó hiểu hừ nhẹ – anh gấp bị mắng sao đến thế?

Kiều Thạc – cứ đứng mãi như vậy cũng không tốt! Không bảo tồn được thể lực!

An Ký Viễn xem thường — cái mông của anh không đau?

Kiều Thạc ở trong lòng cho hắn một cái liếc mắt – không có đau bằng cậu, cậu càng mới mẻ!

"Hai người các cậu!"- Cố Bình Sinh dùng đầu viết gõ nhẹ xuống bàn, đã duy trì cơn giận hơn một tiếng đồng hồ, giọng khàn khàn, mắt đỏ bừng quát:

"Trao đổi ánh mắt cái gì? Gây họa lớn như vậy còn không biết tự mình tỉnh lại!"

"Dạ."

"Dạ"

Ưỡn ngực, hóp bụng, thu lại ánh mắt.

Thời gian thong thả trôi qua, bên ngoài phòng họp cuối cùng đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Hai người đang đứng bỗng chốc thẳng lưng hơn, căng cứng cơ mông, nín hơi, tập trung tình thần.

Cốc! Cốc

Tiếng gõ cửa vô cùng dứt khoát.