Qua mười gậy, An Ký Viễn còn có thể cắn răng tự nhủ là do mình phạm lỗi trước nhưng đến gậy thứ mười lăm, mười sáu, sư tử nhỏ đã muốn nổ tung.
Sự quật cường tích tụ, hai bên thái dương rất căng thẳng.
Cậu và anh Đình An cũng không tính là mật thiết. Nhưng ở thời kỳ anh hai thường xuyên dùng đòn roi dạy dỗ cậu, thỉnh thoảng sẽ có anh Đình An xuất hiện, đỡ cậu dậy, dùng thanh âm ôn hòa, dịu êm nhất nói ra câu nói mà cậu chưa từng dám nghĩ đến “ngoan một chút, anh hai em cũng là lo lắng cho em.”
Sau đó, khi cậu thực sự ngoan lên rất nhiều, anh Đình An sẽ có phần thưởng như cách hai tuần lễ đều gọi điện thoại cho cậu, cũng không có nội dung gì trọng điểm hay những lời khuyên nhủ, an ủi đặc biệt gì nhưng đó là người anh lớn duy nhất trong suốt cả thời niên thiếu sẽ hỏi cậu rằng: Đi học với các bạn có vui không, có đi xem bộ phim điện ảnh mới chưa, ở trường có tìm được cô bạn gái nào chưa,…
Đối thoại giữa hai người vĩnh viễn dừng lại ở điểm mấu chốt bên ngoài, chưa từng chạm đến nội tâm bên trong.
Anh Đình An trong lòng An Ký Viễn luôn là một người anh lớn vô cùng hiền hòa, khiêm tốn, có chút hài hước và mãi mãi không biết nổi giận là gì.
Hành động trượt cầu thang rất nguy hiểm, đánh cậu vài cái cũng là đáng nhận nhưng anh Đình An sao chỉ luôn luôn đứng về phía anh hai? Anh ấy không nhìn ra cậu mới là người yếu thế sao?
Gậy inox không thể so với thước gỗ hay roi mây, mỗi một cái đều như đánh vào đầu khớp xương.
Kỹ thuật phát lực của Nhan Đình An vô cùng tinh xảo, nhìn cánh tay không hề có sự chuyển động nhưng kỳ thực là cổ tay luôn xoay tròn. Khi con số vượt lên hơn hai mươi, An Ký Viễn cảm giác từng tấc da thịt đều như bị nấu chín.
Hơn nữa, tư thế cánh tay bị giữ chặt kéo cao lên vô cùng xấu hổ. An Ký Viễn càng nghĩ càng thấy uất ức.
Tâm tình hiện tại giống như nồi cháo trên bếp lửa lớn sôi sùn sụt.
Rốt cuộc sau hàng loạt gậy đánh liên tiếp, thân người An Ký Viễn đã co rụt lại, hành động tránh né này ở trong quy trình giáo huấn của Quý Hàng là điều vô cùng tối kỵ.
Có thể An Ký Viễn lại không thuộc trong “chuỗi thực vật” kia, tự giác quay đầu đối mặt với Nhan Đình An, trong miệng lại lẩm bẩm một chữ:
“Đau!”
Thực sự quá đau, phía sau giống như bị tạt nước sôi vô cùng bỏng rát, theo từng gậy đánh xuống đều là một lần hít thở không thông.
Nhan Đình An cảm thấy buồn cười, anh thật sự đánh được cho đứa nhỏ này phát ra được một tiếng “đau!”.
"Cho nên?"
An Ký Viễn trừng to mắt với vẻ mặt rất bình tĩnh kia, giọng phát ra cũng lớn hơn.
"Cho nên đừng đánh em nữa."
"Em uất ức đến như vậy?"- Gậy lần này đánh vào điểm tiếp giáp mông và bắp đùi, An Ký Viễn giật bắn người, hai chân mềm nhũn.
Nhan Đình An ngược lại không lộ vẻ tức giận, chỉ là hơi nâng cao giọng so với bình thường.
“Anh sao có thể không đứng về phía anh hai em, bao nhiêu bàn tay lần lượt giang ra bao bọc, nói anh hai em sau này làm sao còn quản giáo được em, da em dày đến mức nào, trong lòng em không hiểu rõ sao? Newton đều không để vào mắt, nếu không có cái bóng anh hai em đè nặng, mười hai tầng lầu em đều dám trượt xuống đi.”
Lời này rõ ràng chạm vào tự ái của An Ký Viễn! Đứa nhỏ cảm thấy mình rất oan uổng nha! Da nào dày, mình đều rất mỏng manh
(Chỗ này chém kịch liệt nha… cao nhân nào có đọc hiểu tiếng Trung có thể chỉnh sửa giúp nha!) Trong hốc mắt dâng lên nước mắt, đứa nhỏ cố nuốt xuống vẫn nức nở.
“Nói thì nói đi, làm sao còn phải đánh? Đều là người trưởng thành rồi, nói rõ ràng, em cũng có thể nghe mà.”
Nhan Đình An bị chọc tức đến bật cười ra tiếng, giơ tay lên đẩy đứa nhỏ đến sát tường, giơ cao gậy hung ác đánh xuống.
Vải vóc mỏng manh căn bản không chống đỡ được lực đánh mạnh mẽ, đau đớn, bỏng rát dâng trào, đỉnh mông bị gậy đập mạnh đè xuống rồi theo sự đàn hồi trở về vị trí cũ cùng với xúc cảm sâu sắc của chủ nhân.
Là nghiêm khắc đánh xuống mười gậy.
Đau đớn kịch liệt xông thẳng lên đại não, hai chân mềm nhũn, muốn dựng thẳng lại thân thể đều là chuyện rất tốn sức lực, tất cả những điều này làm An Ký Viễn hiểu được anh Đình An tức giận.
Nhan Đình An cũng ý thức được chuyện này, cho nên… khi đánh xong mười gậy liền vứt hung khí rất thuận tay kia lên ghế sô pha.
——————–