- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- An Ca Ký Vi Từ
- Chương 174
An Ca Ký Vi Từ
Chương 174
Ánh trăng vào đêm đông có chút ảm đạm, khung gian xung quanh bao phủ một màu tuyết trắng, bên ngoài khung cửa sổ chỉ còn lại những ngọn cây khô trơ trọi.
“Lộc cộc!”
"Kẽo kẹt!"
Cửa phòng ngủ đóng chặt, bên ngoài truyền đến âm thanh âm kỳ lạ. Đại não đang say ngủ bị đánh thức, người đàn ông đang nằm trên giường giật giật mí mắt, khóe miệng nhếch lên biểu thị thái độ cực kỳ bất mãn.
Nhan Đình An đương nhiên sẽ không rằng ở khu nhà nổi tiếng an ninh này có trộm hoành hành, còn to gan đến mức mở hết tất cả các đèn trong nhà, chỉ ngoại trừ hồ cá ở trước sân.
2h20p sáng bị âm thanh xuất phát từ thằng nhóc con không sợ đánh chạy lạch bạch từ dưới nhà lên trên lầu đánh thức, dù giỏi nhịn đến đâu cũng rất muốn dùng loại thủ đoạn nguyên thủy nhất dạy dỗ nó biết cái gì gọi là “kính già yêu trẻ”.
Đồng thời với dòng suy nghĩ này thì hình ảnh chú thỏ con bị tấm mềm bệnh viện quấn chặt như cây kẹo sữa đang ngồi trên ghế sô pha giữa phòng khách càng hiện thực hơn.
“Đây là cái gì?”- Nhan Đình An ngáp lớn một cái, híp mắt hỏi.
“Quà năm mới sao?”
Đôi mắt đang buồn ngủ cùng với quần áo ngủ màu trắng làm cả người toát ra khí chất ôn hòa, vô hại.
Cây kẹo sữa không hề sợ hãi, hơi đỏ mặt tiếp lời.
"Anh Đình An, chúc mừng năm mới."
Quý Hàng đứng ở chân cầu thang, trong tay đang cầm đồ vật, ánh mắt sắc bén liếc qua. Đôi mắt dày đặc tơ máu tràn đầy lực uy hϊếp làm An Ký Viễn dù đang nửa mê nửa tỉnh sợ đến run bật người một cái… Rõ ràng vừa rồi còn là bầu không khí rất hài hước mà.
"Sư huynh!"- Sư đệ có việc nhờ vả liền nhanh chóng mở miệng trước.
"Hai ngày tới, có thể hay không phiền sư huynh chiếu cố Tiểu Viễn?"
Khóe miệng Nhan Đình An nhếch lên, tựa như đang xem kịch vui.
“Có thể hay không?”- Anh lặp lại, tận lực bỏ thêm trọng âm, dùng ánh mắt mơ hồ đảo qua trên tay Quý Hàng đang cầm quần áo và vài đồ dùng hàng ngày hỏi:
“Em như thế này là đang hỏi ý kiến anh sao?”
Đương nhiên không phải… Đêm hôm khuya khoắt tự tiện xông vào nhà sư huynh, Quý Hàng tự nhiên theo thói quen hành động. Chỉ là đột nhiên bị hỏi phủ đầu như thế, trên mặt xuất hiện chút ngượng ngùng, biết rõ sư huynh không cần nghe lý do, cũng vẫn muốn mở miệng giải thích.
"Trên người Tiêu Viễn có tổn thương, em mấy ngày nay không thể về, trong khoa đang thiếu người, Kiều Thạc cũng không có thời gian.”
Nhan Đình An nghe ra ý tứ tiếp lời:
“Ưm, chỉ có sư huynh cậu là rãnh rỗi nhất."
Quý Hàng mỉm cười, âm thầm vỗ tay tán thưởng cho sự chọn lựa đúng đắn của mình, anh biết sư huynh sẽ không tính toán với mình.
Có thể tưởng tượng, nếu như hơn nửa đêm chạy đến kéo Hạ Đông thức dậy, chắc chắn sẽ bị mắng chửi đầy lỗ tai. Huống hồ, sư huynh ngoài chăm lo được nhu cầu sinh hoạt hằng ngày còn có thể dỗ trẻ con. Hạ Đông a, nguyên bản đối với phương pháp quản giáo em trai của mình căm thù đến tận xương tuỷ, nếu như Tiểu Viễn trở thành một giuộc với cậu ta còn sẽ không bị dạy hư, làm sao còn quản giáo được.
"Em đi xả nước tắm trước."- Thời gian không có nhiều lắm, Quý Hàng không thể ở lâu, mới vừa đi hai bước, đột nhiên nhớ đến cái gì quay đầu nói:
"Sư huynh, em đang nấu nồi nước dưới bếp, anh giúp em bỏ gạo vào nhé.”
Đứa nhỏ đang nửa ngồi nửa dựa người trên sô pha lập tức có được một loại cảm xúc cực kỳ mới mẻ!
Cậu cho đến bây giờ chưa thấy từng thấy qua biểu tình này của anh.
Một ánh mắt của anh Đình An ca là có thể làm cho người quanh năm trầm tĩnh như anh đỏ mặt, run bật người, không cần hỏi liền tự giác lựa lời giải thích rõ mọi chuyện. Nhưng muốn nói anh có bao nhiêu phần sợ anh Đình An thì không thể hình dung rõ ràng, nửa đêm đánh thức anh Đình An nhưng trong mắt anh không nhìn ra nửa phần ý tứ phải xin lỗi.
Anh trai mình thế nào, An Ký Viễn còn không biết rõ sao, tính tình cao ngạo ấy trong ngày thường không thích nhất chính là làm phiền người khác, nhưng lúc này nghe anh nói chuyện lại có mấy phần ý tứ “anh còn không mau giúp em xuống bếp nấu cháo đi”.
An Ký Viễn đang âm thầm não bổ tình cảnh anh và anh Đình An ở chung sẽ thế nào thì bỗng dưng cảm nhận một loại khí thế lạnh lẽo đột ngột bao trùm khắp phòng khách.
Ánh mắt nhìn chằm chằm, Nhan Đình An bước xéo lên, nắm lấy cổ tay phải của Quý Hàng, giọng nói đầy lạnh lùng, nghiêm khắc:
"Em đi xả nước? "
Một cú đấm bằng tay phải xuống bàn lúc ấy mang theo bao nhiêu tức giận, các đốt ngón tay đều sưng lên đỏ bừng, có rách da, phần thịt non đỏ tươi lồ lộ bên ngoài, bởi vì không có xử lý sạch sẽ, ngoài mặt vẫn nhìn thấy xen lẫn chút đất cát, lại còn có sắc màu nhợt nhạt của da thịt đã ngâm qua nước.
Quý Hàng mím môi, nghiêng người dùng bóng lưng chặn ánh mắt tò mò của Tiểu Viễn.
"Sư huynh…"
Nhan Đình An đối xử với mọi người luôn là thái độ trầm tĩnh, ôn hòa, cho dù là đối với sư đệ nhìn chằm chằm từ nhỏ đến lớn này cũng rất ít khi bộc lộ ra sự tức giận. Quý Hàng chưa từng nghĩ muốn tận lực giấu giếm, có thể trực tiếp chứng kiến sự tức giận của sư huynh, cảm giác xấu hổ vì mình đã lớn rồi vẫn khiến cho sự huynh phải lo lắng cho mình.
"Rất có bản lĩnh!"- Tay tăng thêm lực nhưng rồi cũng buông bỏ xuống cái thứ vừa nhìn cũng làm người ta tức giận, dẫu cho có bao nhiêu sự ảnh hưởng từ Trần Tích, Nhan Đình An chưa bao giờ là người thích truy cứu nguyên nhân.
“Em không biết hòm thuốc để ở đâu sao?”
Quý Hàng rũ tay xuống nói.
"Biết!"
Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa có bao nhiêu quý giá, anh đương nhiên hiểu được. Vài chục năm trau dồi khổ luyện, chỉ mấy giây gây ra thương tổn đều có thể hủy diệt tất cả.
Nhan Đình An nổi giận nhưng ở trước mặt An Ký Viễn vẫn muốn giữ cho Quý Hàng chút mặt mũi, lúc này chợt cảm thấy hai đứa em trai này đều trẻ con như nhau, tối đa phân biệt chính là một đứa ba tuổi, một đứa ba tuổi rưỡi.
(ôi… anh Đình An nhận xét quá đúng đắn đi!)
"Làm sao, anh là chuyển kiếp đến?"- Nhan Đình An tự tay nắm nhẹ áo sơ mi của Quý Hàng.
"Rất mát mẻ a."
Áo khoác một nửa đều dính đầy tuyết lạnh, Quý Hàng thà rằng hóng mát cũng không muốn khoác lên tấm áo ướt mèm lạnh băng
Nhưng ba tuổi rưỡi không chịu giải thích, cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Là lỗi của em!”
Bản lĩnh đổ thêm dầu vào lửa so với năm đó không hề suy giảm, Nhan Đình An có thể trực tiếp phiên dịch hai câu đó ra ý tứ:
“Em biết sai nhưng em là tội phạm quan trọng."
“Trợ lý của em đâu?”
Sắc mặt Quý Hàng chuyển sang trắng bệch.
Chỉ nghe Nhan Đình An mỉm cười nói:
“Không lẽ là Quý Phó khoa của chúng ta đùng đùng nổi giận đánh người ngất xỉu rồi một mình bỏ chạy a?”
Người còn chưa nói hết câu, “bịch” một tiếng, thân ảnh trước mặt mất đi một nửa, Quý Hàng thẳng tắp quỳ xuống.
"Anh!"- An Ký Viễn có chút choáng váng, cậu cũng là từ nhỏ lớn lên dưới gia pháp nghiêm khắc nhưng trong mắt cậu anh luôn là một người lạnh lùng, cao ngạo, loại thái cam tâm tình nguyện thần phục so với sự thỏa hie65o khi ba rống giận khác biệt rất nhiều.
“Anh Đình An! La do em tùy hứng trốn nhà bỏ đi.”
"Tiểu Viễn, đi theo anh."- Ánh mắt nhàn nhạt di chuyển từ Quý Hàng sang An Ký Viễn, tiện tay rút đi khăn tắm, quần áo và đồ dùng hàng ngày mà Quý Hàng đang ôm trong lòng, giọng điệu của Nhan Đình An vẫn trước sau như một, nghe không ra tâm tình.
"Phải quỳ thì quỳ cho thẳng."
Hai tay thu hồi về sát người, bàn tay duỗi thẳng, sống lưng thẳng tắp, ngẩng đầu, ưỡn ngực. Thân thể cùng đầu gối tạo thành một góc vuông 90 độ, quần áo đầu tạo thành nếp gấp.
"Anh Đình An!"
Nhan Đình An bị tiếng gọi này mà quay đầu nhìn An Ký Viễn. Ánh mắt không có nghiêm khắc, càng không có nửa phần đe dọa, tựa như nhìn về ngọn núi ở phía xa, thậm chí mang theo một chút sự mong chờ mong.
An Ký Viễn lại bị ánh mắt không hề lộ ra chút tức giận này làm run lên, cảm giác tim đập điên cuồng, xương đùi mềm yếu tê dại, bao nhiêu sức lực bỗng chốc tan biến như chú cá nóc bị mổ bụng xì hơi xuống.
Cậu cũng đột nhiên có loại cảm giác rụt rè, do dự.
“Anh a, anh thật sự có suy tính sao, thực sự muốn đem em đến ở chỗ này?”
"Muốn xin xỏ cho anh của em? "- Nhan Đình An cười nhạt, trong giọng nói phảng phất hoàn toàn không biết hai chữ “uyển chuyển” là viết như thế nào.
"Em cũng có thể hỏi thử xem, lòng tự trọng của anh em chịu được sao?"
Không có người đáp lời, ánh mắt sắc bén Quý Hàng đảo qua, cung kính mà quy củ, không có chút trở ngại toát ra khí thế của anh trai.
"Không thấy khó chịu sao? Tắm đi!”
An Ký Viễn cắn môi.
Hai anh lớn ở trước mặt, hiển nhiên là không có chỗ cho cậu nói chuyện, loại thời điểm này tốt nhất là nên nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà thực tế tàn khốc lập tức cho cậu một đề bài khó…
Dĩ nhiên, là cậu không đứng lên nổi.
Từ chỗ nghỉ mát bước lên xe đều là do anh đỡ đi, lúc đó trong lòng đều nghẹn một bụng khí, cắn chặt răng có thể đi vài bước. Lúc tiến vào nhà xe của anh Đình An, cậu là vừa tỉnh ngủ mơ màng, bước chân loạng choạng, vào được đến trong nhà đều là do anh cõng.
Hai chân vừa động, đầu gối liền như là bị một thanh đại đao chém qua, đau thấu trời, vừa muốn dùng sức ở bắp đùi đứng lên thì lập tức mất thăng bằng ngã trở về.
"Sư huynh!"- Động tác giãy giụa làm người chú ý, Quý Hàng cau mày, thanh âm không lớn, tràn đầy khẩn cầu:
"Tiểu Viễn đã quỳ một ngày, đầu gối bị thương có chút nặng.”
Nghe qua mà buồn cười, Nhan Đình An nói:
“Em không có quỳ suốt một ngày sao? Làm sao không thấy em còn phải nhờ người dìu đi kiểm tra phòng, vào ca phẫu thuật?”
Nhan Đình An làm sao không hiểu ý tứ của Quý Hàng, nhưng cứ cố ý lệch đi nửa bước, thẳng tay xử lý tại chỗ.
Ánh mắt ôn hòa nhìn hai chân đang run rẩy của An Ký Viễn, giọng nói nghe như tràn đầy thiện ý nhất trên thế gian này.
“Là cần anh trai tự mình qua dìu em đi sao?”
Sau các thể loại hầu hạ em trai bảo bối vào phòng tắm bước ra, Quý Hàng mang thêm cái hòm thuốc, rút nước muối vào kim tiêm chuẩn bị rửa vết thương.
Rốt cuộc qua bao năm sớm chiều ở chung, cho dù là tảng đá cũng mài mòn được ít góc cạnh.
Quý Hàng tất nhiên biết rõ, sư huynh nào thèm để ý đến chuyện trợ lý Dương có bị đánh hôn mê bất tỉnh hay không, chuyện thật sự làm sư huynh thay đổi sắc mặt chính là mình tự ngược đánh xuống một nắm đấm kia.
Đầu gối khép chặt, hai chân thẳng tắp. Dù bàn trà hơi thấp, phải khom người xuống cũng không hề lộ ra chút lười nhác, vẫn là ngạo khí mạnh mẽ như cũ.
Hương thơm nồi cháo bay ra từ nhà bếp, Nhan Đình An điều chỉnh mức lửa phù hợp rồi trở ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, Quý Hàng đang sát trùng vết thương, một cái nhíu mày cũng không có.
Liếc mắt nhìn, vẫn là bộ dáng thẳng tắp, kiên cường ấy, không biết đau, không biết mệt. Bất luận là thời kỳ niên thiếu vẫn là trưởng thành, điều duy nhất có thể thuyết phục Quý Hàng tốn tinh lực chiếu cố bản thân mình chính là không muốn để sư huynh phải lo lắng cho mình thôi.
Cũng không biết người làm sư huynh này, rốt cuộc là quá thành công hay vẫn là quá thất bại.
"Ngồi lên đi!"- Nhan Đình An nhìn qua vẫn chưa tỉnh ngủ bộ, thuận tay vỗ vỗ lên mặt ghế sô pha.
Quý Hàng không ngẩng đầu, không nói chuyện, chỉ là an tĩnh lắc đầu, tư thế quỳ càng thêm nghiêm chỉnh một chút.
Hai người cùng trong một không gian, trầm mặc rốt cuộc khó nhịn. Đặc biệt từ trước đến nay Quý Phó khoa luôn mang bộ dáng sấm chớp gió rền thật không chịu nỗi bị sư huynh nhìn chằm chằm mình thoa thuốc cho chính vết thương mình gây ra.
"Còn rất tốt!"- Quý Hàng hé đầu lưỡi, liếʍ nhẹ môi mà nói.
"Hai ngày tới, vừa vặn không có ca phẫu thuật giải"
“Đều bị ngưng chức, ở đâu có ca phẫu thuật.”
Một câu nói nhảm, Nhan Đình An tự nhiên không thèm để ý đến
Quý Hàng cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục thì thầm:
"Ngày mai thì tốt rồi, vết thương không sâu."
Nhan Đình An ngồi trên ghế ngáp dài một cái, không lên tiếng.
Quý Hàng là mang chính khí từ tận trong xương tủy toát ra, cho dù đối mặt với cấp trên đứng đầy phòng cũng phải đem mọi chuyện nói ra thật rõ ràng, dù đúng hay sai, vinh quang hay tủi nhục đều không có chút sợ hãi nào, từ trước đến nay chưa bao giờ biết bốn chữ “khom lưng uốn gối” là viết như thế nào, lại không biết từ lúc nào phát sinh ra kiểu tự mình thì thầm thế này.
Nhưng là, ở trước mặt sư huynh, rất hồn nhiên, những lời nói đáng ăn đòn liền nói ra cực kỳ thuận miệng.
Đã không đỏ mặt, cũng không kiêng kị
Sư huynh không để ý đến, Quý Hàng cũng tự sướиɠ mà lắc cái đầu nói:
"Từ trước bị phạt khẽ tay không phải cũng cứ thế mà vào ca phẫu thuật, ngoại trừ y tá, các thầy hỏi qua có chút cảm giác thẹn thùng, cũng không cảm thấy có cái gì khác."
Đôi tay sưng đỏ vẫn phải theo quy trình tẩy rửa chà sát không có khác biệt, tư vị đau đớn thế nào cũng chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu.
Nhan Đình An lúc này mới hơi nhướng mi nhìn tiểu sư đệ biện luận lý lẽ theo tính chất của sự ghi thù.
“Đã khẽ tay em mấy lần?”
"Cánh tay cũng giống vậy, vẫn đều phải sát trùng”- Quý Hàng không những không thu liễm tính khí mà còn vương nanh múa viết.
“Đều so với cái này nặng hơn nhiều.”
Nhan Đình An liếc mắt nhìn, nghiêng người nằm xuống sô pha, đầu tựa lên tay vịn, gối tựa ôm trong ngực nở nụ cười nói.
“Em cứ quỳ đi a!”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- An Ca Ký Vi Từ
- Chương 174