Kim đồng hồ chỉ quá nửa đêm, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, trợ lý Dương đang ngồi trong góc, nắm chặt áo khoác, hơi ngóc đầu dậy, mí mắt khẽ nhúc nhích.
Quý Hàng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại giật mình.
Sau khi thành niên, Quý Hàng sớm đã không còn là đứa trẻ chỉ chạy vài bước thì choáng váng, mệt mỏi rồi nhưng vẫn giống như khi còn bé có chút suy nghĩ liền lệch lạc – anh đã đánh giá cao thể lực của mình, đồng thời đánh giá thấp thể lực của An Ký Viễn.
Trên đường từ nhà trở về bệnh viện, Trần thúc gọi điện cho anh, chỉ nói ngắn gọn lão gia không cho bất cứ ai tiếp xúc với tiểu thiếu gia, thanh âm rất nhỏ, cuối cùng có chút không đành lòng mới tiết lộ Tiểu Viễn đến chiều đã được cho phép đứng lên nhưng không được phép ra ngoài.
Quý Hàng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo tính khí của ba, hành động nháo loạn của Tiểu Viễn tự nhiên không tránh không khỏi một trận dạy dỗ.
Gia pháp của An gia rất ít có chuyện đóng cửa ở trong phòng suy nghĩ, An Sinh đánh người từ trước đến nay là tiện tay cầm roi lên mà đánh. Ngày trước mỗi khi hai đứa nhỏ bị đánh đều huyên náo từ trên xuống dưới An gia. Trần thúc nếu nói Tiểu Viễn được cho đứng dậy về phòng tức là không có động đến roi mây rồi.
Quý Hàng còn muốn hỏi thêm vài câu thì điện thoại từ bệnh viện xen ngang.
Cù Lâm ý đồ định vị Quý Hàng trở thành người chịu trách nhiệm duy nhất rất rõ ràng, cũng rất hiệu quả. Bây giờ, chỉ cần là thao tác xử lý liên quan đến Dư Điềm Điềm từ thay ống thở cho đến cho ăn qua đường mũi hết thảy đều phải được Quý Hàng gật đầu mới được thực hiện.
Đàm Bân vẫn không hề khách khí với cậu:
"Đi về nhà có cần lâu như vậy? Cậu là đi sinh con hay đi cấu tạo đứa con vậy?"
Quý Hàng bất đắc dĩ hạ chân ga nói nhỏ:
"Đã vào bãi đỗ xe, có chuyện gì gấp sao?"
“Sốt ruột chứ không gấp, ba của Dư Điềm Điềm mới gọi đến, vừa xuống máy bay, sắp đến bệnh viện.”
Cù Lâm nếu đã không muốn rêu rao, trong bệnh viện cũng hầu như không có tin tức nào được lan truyền.
Khi Quý Hàng trở lại, kiểm tra phòng buổi tối đã kết thúc nhưng tại phòng săn sóc đặc biệt lại có thêm người vào hội chẩn.
Nhân duyên của Quý Hàng tại bệnh viện không tính là kém, dù tính khí có hơi khác biệt nhưng khí chất quang minh lẫm liệt cùng kỹ năng thuần thục vượt bậc luôn được mọi người vỗ tay tán thưởng, vẫn làm cho các vị Trưởng khoa dù phải giằng co trong những luồn thế lực đan xen vẫn sinh ra vài phần ưu ái, cảm giác có chút không nỡ cùng sự mong mỏi thầm kín không muốn thừa nhận.
Huống hồ những vị trưởng khoa hiện tại đều là người cùng thế hệ với Trần Tích, đều biết ít nhiều về mối quan hệ thầy trò, sư huynh đệ với Nhan Đình An, quan tâm một chút đến Quý Hàng cũng là lẽ thường.
Dù cho, chuyện này, không ai có thể thật sự giúp đỡ được gì.
Ba mẹ Dư Điềm Điềm định cư ở Thụy Sĩ, sau khi con gái phải đưa vào phòng ICU một ngày đã lập tức đáp máy bay về nước, vừa vặn vào thời điểm Quý Hàng bận rộn lại sắp đến bệnh viện.
Không biết tại sao, Quý Hàng có cảm giác đôi vợ chồng này từ khí chất đến cách ăn nói đều toát ra sự trầm ổn vượt bậc. Khi nhìn thấy con gái mình nằm trên giường bệnh, trên người cắm đầy ống thở và các thiết bị hỗ trợ vẫn không hề có bất kỳ một ngôn từ hay hành động nào quá khích còn là rất bình tĩnh hỏi thăm các vấn đề xung quanh bệnh tình của con gái.
Điều làm Quý Hàng hơi kinh ngạc là giữa bọn họ và “cái đuôi” Dương trợ lý kia thật sự có quen biết. Quý Hàng vốn là người không thích nhiều chuyện, trong hoàn cảnh hiện tại cũng không có tinh lực đi phỏng đoán mối quan hệ giữa bọn họ.
Quý Hàng không quá tin tưởng vào cái gọi là thần giao cách cảm nhưng không thể phủ nhận thời điểm vợ chồng họ xuất hiện cũng là lúc áp lực trong não của Dư Điềm Điềm thấp nhất. Vì vậy, sau khi tiễn bọn họ rời đi, liền lập tức trở về giường bệnh, thừa dịp tình trạng có chuyển biến tốt, tạm dừng các thuốc an thần, giãn cơ, làm một lần kiểm tra thần kinh.
Thời điểm nhận điện thoại của Lục Bạch cũng là lúc Quý Hàng đang nhập các dữ liệu kiểm tra vào máy tính.
“An Ký Viễn chạy rồi!”
Quý Hàng đứng bật dậy, đầu gối thẳng tắp, trong nháy mắt đem ghế xoay đá mạnh ra sau vài mét, anh cảm thấy da đầu như bị điện giật run bần bật, đầu óc trống rỗng. Anh hít một hơi thật sâu, mùi nước khử trùng tràn ngập trong đường thở, Dương trợ lý đang nằm gục trong góc phòng mơ màng bị tiếng động đánh thức, nỗ lực khôi phục lý trí.
Sau một lúc lâu điều chỉnh tâm tình, Quý Hàng mới trầm giọng thốt ra được một câu hỏi:
"Từ lúc nào?"
"Không bao lâu, nó đã quỳ một ngày, không ăn, không uống, sẽ không có bao nhiêu khí lực, đi theo đường lớn, chắc không đi được xa.”
Quý Hàng bị từng câu chữ của Lục Bạch làm tức giận đến phát run, sắc mặt trắng bệch.
Quý Hàng cứ ngỡ rằng Tiểu Viễn trở về An gia chí ít có thể tránh cùng mình đồng thời xuất hiện, không để Cù Lâm lại có cơ hội lấy nó uy hϊếp mình. Huống chi, chỉ bằng đứa nhỏ này ra đời không lâu, tính tình bướng bỉnh xung động, muốn nó mở to mắt nhìn mình bị giám sát, bị tạm thời đình chức, cái đầu nóng ấy không biết sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa. Sự kiện Hoàng Anh trước đó, vừa đánh vừa xoa, cảnh cáo nó không được nhúng tay vào cũng không ngăn được, lúc này trong lòng đè nặng uất ức, làm sao có thể nghe lời mình nói.
Đến hôm nay anh vẫn đánh giá cao lực uy hϊếp của ba, Quý Hàng không khỏi xoa trán, đã nhiều năm như vậy, phương pháp dạy dỗ con cái vẫn như ngày trước, không có tiến bộ, ngay cả một đứa nhỏ đều trông nom không được.
Cả người tràn đầy lửa giận lại phải cảnh giác áp chế cảm xúc, bàn tay nắm chặt thành quyền giấu sau lớp áo, cố gắng điều chỉnh tâm tình.
"Bây giờ là thời tiết gì, có đi tìm chưa, anh gọi điện cho tôi là có ý gì?"
"Có ý gì? Cậu không biết tôi có ý gì sao?"- Xưa nay đều mang khí chất tao nhã, lễ độ, Lục Bạch cũng bị câu nói kia làm tức giận, giọng nói không hề che giấu bất mãn.
"Tôi đang đứng ở phòng an ninh, thấy rõ từng chuyển động, muốn bắt một người về còn không quá dễ dàng sao, cậu nói xem tôi có ý gì?"
(Quý Hàng có chút đầu gỗ nhưng cũng không hề ngu ngốc a!!!- Mễ Tửu nói)
Trong nháy mắt, một tiếng thở dài, mệt mỏi nói:
"Tôi biết anh cực khổ rồi."
Quý Hàng kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu nhìn Dương trợ lý, thậm chí nở nụ cười.
"Đại khái còn vài việc nữa mới có thể nghỉ ngơi, tôi đi pha một ly cà phê, cậu có cần không?"
Cái gọi là ngày đông giá rét nhất trong suốt ba mươi năm không hề vui đùa, hơi lạnh rét buốt bao trùm, tuyết trắng phủ kín không gian. Đường phố vào rạng sáng vô cùng trống trải, ánh đèn xe chiếu rọi rất kí©h thí©ɧ nhãn cầu. Rời xa trung tâm thành phố tiến vào còn đường dẫn đến An Gia, đây là khu dân cư biệt lập, có làn đường đi riêng dành cho người đi bộ, phủ đầy bóng cây xanh, Quý Hàng tính toán thời gian, thả chậm tốc độ xe.
Không quá lâu chợt đạp phanh, ánh mắt sắc bén hướng về chỗ dừng chân ở ven đường.
Mặc dù nhiệt độ đã tăng lên không ít nhưng gió từ ngoài biển thổi vào vẫn mang đến cái lạnh thấu vào xương tủy.
Thân ảnh đang ngồi bất động trên băng đá, nghe rõ từng bước chân quen thuộc dần tiến đến, từ mắt thường đều nhìn thấy được sự run rẩy nhưng lại thốt ra một câu rất kiên quyết.
“Đừng động vào em!”
Dù không ngừng nói với chính mình phải khắc chế tâm tình nhưng tận mắt nhìn thấy bộ dáng ủ rũ, mệt mỏi tựa sát vào bàn để mượn lực, thanh âm yếu ớt làm lửa giận trong lòng như bị tưới thêm một can dầu bùng cháy hừng hực.
“An Ký Viễn, em có còn biết phân biệt nặng nhẹ?”- Câu nói thốt ra cùng lúc với hành động dứt khoát, không chút lưỡng lự cởi xuống áo khoác bao bọc lấy thân người An Ký Viễn.
An Ký Viễn chỉ vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, thật không biết lấy sức lực từ đâu gạt đi tấm áo khoác, dùng tấm lưng đơn bạc đối mặt với cơn giận của ai kia.
"Hơn nửa đêm, em còn muốn náo loạn cái gì?”- Quý Hàng cúi người nhặt lên áo khoác, một tay dứt khoát bắt lấy cổ tay An Ký Viễn, dùng lực kéo mạnh.
"Đứng lên!"
An Ký Viễn cứ ngồi không nhúc nhích, chậm rãi ngước mắt nhìn sắc mặt u ám của anh trai, khóe miệng nhếch lên, cổ tay vặn vẹo muốn thoát khỏi kìm kẹp nói:
“Em chỉ biết hồ đồ gây sự, vậy còn đi tìm em làm gì?”
Dù luồng không khí lạnh nhất đã đi qua nhưng đây cũng là đêm khuya tháng chạp, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền về làm sắc mặt Quý Hàng càng lạnh thêm vài phần.
“An Ký Viễn.!”- Mỗi một chữ đều như hòn đá rơi xuống vực sâu, không đo lường được tâm tình đang kìm nén.
"Anh nói một lần cuối cùng, đứng lên."
Cổ tay vốn bị hơi lạnh làm tê liệt, bây giờ đến lực nắm của anh làm đau điếng đến tận xương, nhưng hiện tại An Ký Viễn dường như không còn cảm nhận chút cảm giác nào, sống chết giãy giụa.
"Em lại tiếp tục ngoan cố thử xem!" – Quý Hàng giơ tay lên chính là một quyền thẳng tắp đánh xuống mặt bàn đá.
Tiếng động rất nhỏ nhưng lại rất vang giữa màn đêm tĩnh lặng, mặt bàn đá lập tức điểm vài vệt đỏ.
“Bỏ nhà ra đi còn dám tái phạm lần thứ hai, có phải anh đối với em quá khách khí rồi, em dám ngoan cố một lần nữa xem, anh lập tức đánh gãy chân em.”
Hết thảy mọi cơn sóng ngầm cuồn cuộn trong nháy mắt đều bị một quyền kia đánh tan vợ.
Phần cổ tay đang giãy giụa quả nhiên bị cơn giận đột nhiên bùng nổ của Quý Hàng mà dừng lại những phản kháng vô vị. Nhưng uất ức trong lòng cũng theo đó tuôn trào như dòng thác đổ cuồn cuộn, không thể ngừng được.
An Ký Viễn quay đầu đi, cắn chặt môi, đôi mắt ửng đỏ trợn lớn với Quý Hàng.
Nếu như từ trong mắt có thể phóng ra phi đao, thời khắc này An Ký Viễn nhất định là đao thủ hăng hái nhất. Nhưng hết lần này đến lần khác, không quá mấy giây đối mặt là không có chút tiền đồ dâng lên nước mắt.
Một phần quật cường, một phần khó chịu, một phần tức giận, còn có bảy phần uất ức dồn nén đều vô thức tan rã.
Giống như chú sư tử con xù lông, muốn quật ngã mọi thứ nhưng trong mơ hồ là muốn che giấu đi mọi sự yếu đuối, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy được. Từng chút cảm xúc đang bộc lộ ấy đang từng bước đánh lui mọi lý trí và sự quật cường của Quý Hàng. Trong lòng anh là đang bị ánh mắt bi thương, vắng vẻ kia dày vò lạnh thấu tim. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào nét mặt bị gió lạnh làm đỏ bừng, lại không quá ba giây chuyển sang trắng bệch. Đây là lần đầu tiên khi hai anh em đối mặt giằng co nhau, Quý Hàng vẫn là đôi mày nhíu chặt, sắc mặt không mấy dễ nhìn nhưng lực ở cổ tay lại dần giảm đi.
Quý Hàng giơ tay lên, dùng lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, nhéo lỗ tai ửng đỏ của An Ký Viễn.
“Chỉ cần em nghe lời một chút, anh cũng không cần suốt ngày dọa nạt em. Nghe lời, hiện tại là cái thời tiết gì, có muốn nháo thì lên xe rồi gây cũng được.”
Thật giống như trong thơ văn, chỉ một làn gió nhẹ mùa xuân thoảng qua, tâm tình náo loạn của một đứa trẻ bỗng dưng bình lặng, một loại tâm tình không thể gọi tên từ đáy lòng dần gợi mở.
An Ký Viễn vẫn bất động, dùng ánh mắt khıêυ khí©h, “đại nghịch bất đạo” nhìn chằm chằm vào chút biểu tình biến biến hóa rất nhỏ bé của anh hai.
Trong lòng An Ký Viễn âm thầm thề thốt: “Anh nếu còn một câu nặng nề hay lộ ra một chút nét mặt muốn hung dữ với em, em nhất định sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.” (Thề thốt thấy cưng ghê không, mà không biết có nghị lực đến đâu…haha)
Nhưng mà đến lúc mở miệng lại chính là nội dung không hề liên quan gì, còn là một giọng nhỏ nhẹ, ủ rũ:
“Em hôm nay không phải cố ý không đi làm.”
Hoàn toàn không có một phần khí thế hùng hồn, ác liệt như trong thề thốt âm thầm nào đó
—–