Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

An Ca Ký Vi Từ

Chương 171

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiều Thạc bị dọa sợ.

Chuôi thước này khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy chỉ tưởng rằng dùng để dọa học sinh tiểu học, nhưng rơi vào tay thầy liền phát ra bao nhiêu uy lực cậu dần biết rõ ràng. Sáu năm qua, số lần bị đánh đến mức mỗi lần muốn ngồi xuống ghế đều phải chuẩn bị tâm lý khá là nhiều nhưng cái cảm giác sợ hãi bao trùm khắp nơi như lúc này chính là lần đầu tiên.

Cậu sợ cái đau đến sống không bằng chết này, sợ cái khí thế trời long đất lở của thầy.

Càng sợ…

Thầy hiểu rất rõ cậu, thản nhiên thốt ra câu nói chặn đứng hết tất cả đường lui.

Thầy đánh cậu, không phải vì cậu đánh lộn, càng không phải vì cách cậu xử trí ca bệnh của Dư Điềm Điềm

Càng sợ, sự hổ thẹn càng đong đầy, không có cách nào giải tỏa được.

Kiều Thạc làm sao không minh bạch, cậu hẳn nên tỉnh táo xử sự, hẳn nên từ lúc trở về bệnh viện là phải vứt hết mọi ưu tư gì đó ra khỏi đầu.

Nhưng mà, phải mở to mắt nhìn thầy xưa nay không sợ quyền thế phải thỏa hiệp cúi đầu, điều cậu cố gắng trốn tránh suốt sáu năm qua đến cuối cùng vẫn làm thương tổn người mà cậu không nguyện ý tổn thương nhất.

Quý Hàng bận rộn, An Ký Viễn không thấy tăm hơi, y tá đi tới lui chỉ trỏ, tất cả mọi người vô tình hay hữu ý xa cách, bình phán cậu là cái loại người vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế.

Cậu mang tính tình rộng rãi, hoạt bát nhưng cậu cũng giống như rất nhiều người có tính tình rộng rãi, hoạt bát khác chính là luôn dùng vẻ ngoài ấy để che giấu đi sự tự ti cùng yếu đuối.

Tiếng rên trở nên nặng nề, Kiều Thạc cũng không biết thước là lúc nào ngừng lại.

Ý thức mơ hồ, đau đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc phá lệ rất thê lương. Phía sau, chợt có chút cảm giác lành lạnh nhưng không phải mặt thước cứng rắn, chờ đến cậu có phản ứng, khẽ run lên, đó là bàn tay của thầy.

Gò má trắng noãn thoáng ửng hồng.

“Bộp!”- Thước rơi xuống mặt ghế sô pha.

Sau lưng là thanh âm lạnh lùng xưa nay: “Chuyện hôm nay cho em đánh ngược trở về là không thể, nếu em thực sự cảm thấy oan uổng, cũng có thể báo cảnh sát, vừa lúc còn có đủ bằng chứng.”

Kiều Thạc bị thầy tùy ý vỗ hai cái, đau đến linh hồn xuất khiếu, nước mắt, nước mũi chảy dài vào miệng bị sặc ho dài một trận, loại thời điểm này, tự nhiên không còn tâm tình đi truy cứu từ “cũng” kia của thầy là có ý gì.

Chỉ là nương theo chút lý trí còn sót lại lắc đầu, thanh âm có buồn bực, có hoảng sợ, càng là vô lực.

“Thầy…em… đáng đánh.”

“Không oan uổng thì lập tức đứng lên!”- Quý Hàng trầm mặt, giọng rất nghiêm nghị.

“Cho em một phút đồng xử lý tốt chính mình. Từ giờ trở đi, thầy cần có một tín hiệu xem như đã câu thông, nếu em còn dám bày ra bộ dạng khóc sướt mướt thế này, chúng ta liền mang thước đi ra hành lang nói chuyện. Thầy biết, em luôn rất muốn cho những thực tập sinh ở lầu bốn làm tấm gương sáng.

Kiều Thạc sợ hãi.

Khuỷu tay chống trên mặt sô pha rồi lại ngã nhào xuống.

Cánh tay đang run, hai chân cũng rung, thắt lưng không có chút sức lực nào, toàn bộ khớp xương đều rã rời.

Nguyên bản thân thể, tứ chi vô cùng linh hoạt đột nhiên giống như quả bóng xì hơi, lật qua lật lại vẫn nằm ì một chỗ.

Trong nửa phút, chật vật giãy dụa không có kết quả. Quý Hàng thực sự không có kiên trì, dang tay nhấc người Kiều Thạc nâng dây, không nói một lời chỉ dùng ánh mắt ý bảo cậu mặc lại quần, thừa dịp Kiều Thạc dùng tay áo lau nước mắt đã nhấc ra một cái ghế.

Chiếc ghế gỗ cao không quá đầu gối, ít ngày trước mang đến để thay bóng đèn trên trần nhà, chưa kịp trả về kho. Vì vậy…

“Ngồi xuống!”

Mặt Kiều Thạc vốn đã trắng bệch, liếc nhìn một cái liền ửng hồng. Theo bản năng muốn gọi một tiếng thầy nhưng cổ họng dường như đã bị nước mũi chảy xuống làm nghẹn.

So với đau đớn kinh người sắp đến thì khí thế bức người của thầy càng đáng sợ hơn. Kiều Thạc không dám cầu xin tha thứ, cậu cực sợ bộ dáng uy hϊếp của thầy, càng sợ thầy sẽ nói ra câu nói đau thương nào đó.

Không phải ghế dựa nên hầu như tất cả trọng lượng đều dồn vào hai cánh mông đã sưng cao của cậu, nước mắt chảy dài hai bên gò má, mồ hôi tuôn như thác.

Quý Hàng đứng bên cạnh không nói lời nào, nhìn nước mắt Kiều Thạc lăn dài liền thuận tay gạt đi.

Gương mặt Kiều Thạc giống như bị úp lên mấy hộp mực đủ màu, đau đến trắng bệch, mắc cỡ ửng hồng, trên môi đầy vết cắn, vết bầm đỏ đỏ tím tím, mồ hôi, nước mắt hòa trộn bóng lưỡng.

Sau đó, ánh mắt đảo qua hai tay của Kiều Thạc đang theo bản năng chống tại mặt ghế.

“Tay bắt chéo sau lưng!”

Thứ chống đỡ duy nhất bị lấy đi, Kiều Thạc đau đến trước mắt như biến thành màu đen, bao tử cồn cào muốn ói, hai cái đùi ức chế không được run run, rất lâu mới thốt ra được câu nói với thanh âm khàn đặc.

“Thầy… nói…Tiểu Thạc nghe…”

Quý Hàng ngồi xuống đối diện Kiều Thạc.

Vẫn là biểu tình nghiêm nghị nhưng đã rút đi vài phần ác liệt như lúc cầm thước trong tay.

“Kiều Thạc, những lời này, thầy chỉ nói một lần, thầy biết em nghe hiểu được, cũng sẽ làm được.”

Kiều Thạc gật đầu một cái.

“Ca bệnh của Dư Điềm Điềm từ thời điểm này trở đi không còn bất kỳ liên quan gì với em nữa. Trong suốt quá trình điều trị, bất luận là em hay thầy đều có lúc sơ xuất nhưng đó đều không phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tình trạng của ngày hôm nay.”

“Hổ thẹn, tự trách là không cần thiết.”- Quý Hàng khẳng định.

“Nhưng tự cảnh tỉnh lại, nhất định phải có.”

Kiều Thạc không có khí lực để nói, cậu còn có thể miễn cưỡng duy trì được tư thế này đã là thành quả giáo dưỡng sau mấy năm đi theo thầy.

Ánh mắt không tính quá sắc bén của thầy liếc nhẹ qua, nhịp tim bất chợt đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Em biết!”

Quý Hàng tùy ý ừ một tiếng xem như chấp nhận thái độ thành khẩn kia.

“Đêm nay tình huống ổn định, thầy sẽ dành thời gian viết một phần kiểm điểm. Em cũng giống vậy, không yêu cầu số lượng từ nhưng phải phân tích sâu sắc từng vấn đề.

Dù Quý Hàng ở trong mắt hậu bối có bao nhiêu thần thông quảng đại, Kiều Thạc cũng biết, thầy không cần người khác chỉ điểm, thúc giục, đối với bản thân xưa nay đều cực kỳ nghiêm khắc.

Hai mươi tám tuổi là Phó Khoa trẻ tuổi nhất, ở lĩnh vực Ngoại thần kinh được người người ca ngợi, được xem như nhân vật truyền kỳ. Nếu từ trước đến nay chỉ biết đắm chìm trong thành tựu thì làm sao có thể tiến nhanh, tiến xa đến như vậy.

Đi theo thầy suốt sáu năm, nhưng ngay cả điểm tự suy xét lại bản thân cũng không có học được, cả ngày rơi vào trạng thái vu vơ bất định, mới vừa rồi còn hận không thể ghép thêm một lớp da thì lúc này thì cậu lại muốn ghi nhớ thật sâu cơn đau này.

“Em sẽ nghiêm túc cảnh tỉnh lại.”

“Kiều Thạc, em không phải là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này.”- Giọng Quý Hàng rất nghiêm túc, không hề che giấu sự trách cứ.

“Thầy sẽ không cho em quá nhiều thời gian. Lại để thầy bắt gặp bộ dáng ủ rũ này một lần nữa, bất kể ở đâu, thầy gặp một lần sẽ đánh một lần, sẽ cho em phải ghi nhớ một cách sâu sắc.”

Cả người Kiều Thạc run lên, đau nhức lan rộng đến toàn thân.

“Dạ, em biết rồi.”

“Em nếu đã chịu phạt, thầy sẽ xem như em đã biết sai rồi. Từ thời khắc này trở đi, thẳng đến cả hai chúng ta đều nghiêm túc tỉnh lại, có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống thảo luận vấn đề kia, thầy không hy vọng lại từ miệng em nghe được bất kỳ một bình luận, phỏng đoán nào về ca bệnh này nữa.”

Giọng Quý Hàng càng nghiêm túc hơn: “Làm xong việc của em, thầy không muốn có sự thất vọng đối với em.”

Làm nghề y chính là như vậy, có người được cứu sống, có người sẽ chết đi, có những tiếc nuối khó lòng cứu vãn, chúng ta không có cách nào thay đổi vận mệnh, chỉ có giãy dụa, phản kháng nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn rằng mình rất nhỏ bé, sau đó là bắt đầu những ngày tháng chịu đựng những áp lực vô hình, cố sức thận trọng tiến về phía trước.

Những lời này, thầy sẽ không dùng trạng thái nhẹ nhàng, thoải mái nói với cậu. Thế nhưng, sẽ ở trong lúc cậu rơi vào trạng thái tiêu cực dùng thước, roi mây đánh bay đi sự cụt hứng của cậu, sẽ ở thời điểm cậu uống say như chết bồi bên cạnh cậu, cũng sẽ ở thời điểm dù cấp trên gây áp lực vẫn sẵn sàng đứng ra giữ gìn, bảo vệ cậu.

Kiều Thạc ngẩng đầu, lấy can đảm, dùng ánh mắt như đang bị phủ một lớp sương đối mặt trực diện với thầy.

Tơ máu trong mắt Quý Hàng chẳng biết từ lúc nào lại dày đặc hơn, như là tấm kính thủy tinh bị đánh vỡ nát, sắc đỏ xâm chiếm một phần lớn.

Ánh mắt vừa thuần tý lại phức tạp này làm sự nghiêm khắc của Quý Hàng hơi chùng xuống.

Anh ngày hôm nay là cố ý không muốn nói chuyện ôn hòa với Kiều Thạc nhưng cùng lúc lại càng thấu hiểu tâm tư của đứa nhỏ này rất sâu nặng.

“Kiều Thạc, trong y học, ở bệnh viện, em gọi tôi một tiếng thầy, nhận được sự che chở của thầy là thiên kinh địa nghĩa.”- Giọng Quý Hàng rất trầm, rõ ràng là một câu nói rất cảm động lòng người lại được anh thốt ra bằng giọng điệu cứng ngắc như bài báo cáo trên hội nghị.

“Chuyện này cũng không phải loại cảm tình kinh thiên động địa gì, là thầy của em, sẽ dẫn dắt em, dạy dỗ em, nói cho em biết làm sao để vá lại một mạch máu xuất huyết, làm sao để cắt bỏ một khối u, dạy em phân biệt bệnh nhân nào cần ưu tiên chữa trị trước, việc nào cần phải làm ngay,… Thầy đối với em có quyền dạy dỗ cùng nghĩa vụ che chở, là bởi vì thầy có trách nhiệm gánh chịu hậu quả của sự giáo dục của mình mang đến và cũng nên phải gánh chịu.”

“Thế nhưng…”- Quý Hàng tiện tay cầm cây thước trên ghế sô pha nhịp nhẹ lên bả vai run run của Kiều Thạc.

“Nhân sinh của em phải do chính em phụ trách, hậu quả của sự lựa chọn ấy ra sao cũng phải do chính em nhận lấy, không ai có thể thay thế cho em. Có một số chuyện nếu em nguyện ý nói, thầy tất nhiên cam tâm tình nguyện lắng nghe, nếu như em muốn nghe kiến nghị, thầy cũng sẵn sàng nói ra hết lòng mình. Nhưng chỉ duy nhất một việc, thầy không thể thay em đưa ra quyết định hoặc dùng đòn roi để giáo dục, thậm chí chi phối em. Bởi vì, thầy không có biện pháp thay thế em thừa nhận phần trách nhiệm này, cùng hậu quả mà quyết định này mang đến, dĩ nhiên càng không có tư cách đi bình phán em nên làm như thế này, không nên làm như thế kia.”

Không biết làm sao khi nghe thầy nói chuyện ôn hòa, chân thành thế này, lòng Kiều Thạc lại có một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua khắp toàn thân, hai chân vẫn run rẩy, nhưng phảng phất trong nháy mắt không còn cảm giác đau đớn nữa.

Cậu có thể nghe thanh âm của mình trầm xuống. Mỗi một chữ đều giống như ném vào trong vũng sâu đầm lầy.

“Thầy là đang nói đến chuyện của bà ngoại?”

Quý Hàng gật đầu.

“Kiều Thạc, thầy đối tốt với em đến mấy cũng mãi mãi không thể so bì với thân nhân của em, lại càng không thể so với bà ngoại đã dãi nắng dầm mưa, chịu đủ tủi nhục, nuôi nấng em từ tấm bé, dốc hết mọi sức lực tạo điều kiện cho em được ăn học thành tài.”

Quý Hàng chăm chú nhìn, cho dù cho Kiều Thạc căn bản không dám ngẩng đầu, trong giọng nói cũng trịnh trọng mang theo sự tán thành.

“Cho nên, sự xung động của em, thầy có thể lý giải. Tương phản, nếu như lúc đó, em không có hành động bảo vệ cho bà ngoại, thầy chắc chắn sẽ phải nhìn nhận lại một lần nữa con người của em.”

“Thầy đừng nói như vậy!”- Kiều Thạc giơ cánh tay lên lau đi nước mắt, thanh âm nức nở chứa đầy quật cường cùng không phục.

Quý Hàng đặt thước xuống, thời khắc cử động mơ hồ nhìn được lòng bàn tay hằn lên hai lằn đỏ, trong giọng nói không che giấu được uể oải.

“Huyết thống là chuyện không có biện pháp dùng lý trí đi cân nhắc, là con người có máu thịt, sẽ có sự xung động đối với người mình để ý đến.”

Nước mắt như miệng cống vừa mở ào ạt chảy xuống, Kiều Thạc từ nhỏ đã rất cứng cỏi, cậu chưa từng khóc thương tâm đến như vậy, thời điểm mẹ qua đời cũng không có.

Đứa nhỏ trưởng thành sớm, từ lúc còn rất nhỏ đã hiểu được làm sao để tồn tại trong một gia đình mà ba luôn nổi giận còn mẹ đắm chìm trong rượu cùng thuốc lá, học được cách quan sát sắc mặt để đắn đo xem mình nên ngồi ở vị trí nào, nên nói cái gì mới có thể có được một chút sự quan tâm từ trưởng bối.

Đứa nhỏ thiếu đi tình thương của ba mẹ càng trân quý người đã giang tay kéo mình ra khỏi đòn roi cùng những lời lẽ khắc nghiệt của đấng sinh thần. Càng không cần phải nói Thẫm Nhất Lan đã liều cả mạng già, một mình nuôi dạy đứa nhỏ đến lúc trưởng thành.

Kiều Thạc rất rõ ràng câu nói “dãi nắng dầm mưa, chịu đủ tủi nhục” của thầy chỉ là những ngôn từ hình dung một cách đơn giản nhất. Bà ngoại là ánh sáng duy nhất trong suốt hai mươi năm nhân sinh của cậu.

Nước mắt vẫn chảy, tầm mắt mơ hồn đến hoa văn trên sàn nhà đều trở nên vặn vẹo, là vô tình hay hữu ý tượng trưng cho thái độ không muốn nhắc chuyện xưa của Kiều Thạc.

Cậu không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên bày ra biểu tình gì. Sắc trời bên ngoài cửa sổ đã tối om, mất đi những tia sáng cuối cùng soi rọi tấm lưng đơn bạc đang run rẩy kia.

“Biết vì sao thầy nói không có lập trường vì chuyện đánh nhau giáo huấn em không?”

Quý Hàng căn bản không chờ Kiều Thạc trả lời, tiện tay ném hộp khăn giấy vào l*иg ngực em ấy.

Đứa nhỏ từ xưa đến này đều nhu thuận, hiểu chuyện đã khóc thành như vậy, người nào nhìn thấy cũng sẽ không nỡ, hôm nay đã động thủ thì những lời này Quý Hàng cũng nhất định phải nói rõ ràng.

“Thứ nhất, bởi vì chuyện của mẹ em, thầy thật sự đến ngày hôm nay đều không thể bình tĩnh đối mặt với bà ngoại em, cho nên dĩ nhiên không có lý do gì đi yêu cầu em. Thứ hai, đây là phương thức xử sự mà em lựa chọn, cho nên phải do chính em gánh chịu hậu quả mà nó mang đến, là một người trưởng thành, là cháu của bà ngoại, em cần có sự đảm đương. Em đã hưởng thụ qua cảm giác vui vẻ của sự giấu giếm thì cũng đồng dạng phải đối mặt với cảm giác khó chịu khi lời nói dối bị vạch trần, thầy không có quyền giáo huấn cũng đồng dạng không có quyền chỉ trích em.”

Giọng Quý Hàng càng nói càng kiên định: “Thứ ba, nếu như người ra tay ngăn cản lúc đó không phải Tiểu Viễn, thì một quyền kia cũng sẽ không đánh tiếp.”

Kiều Thạc giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào tim. Vấn đề mà bản thân cậu đến nay vẫn không dám suy nghĩ một cách tường tận đã bị thầy thản nhiên, thẳng thắn vạch trần.

“Tính tình xung động của Tiểu Viễn phần lớn đều là trách nhiệm của người làm anh hai này, thầy sẽ dạy dỗ lại nó.”- Quý Hàng không e dè mà nhìn thẳng vào Kiều Thạc.

“Em có đầy đủ sự nhận thức cho hành động của mình, trong rất nhiều chuyện, thầy không có tư cách chỉ trích hành động của em. Thầy bất quá chỉ lớn hơn em vài tuổi, nhân sinh từng trải so với em không phong phú hơn bao nhiêu. Thầy mang em theo bên người, phạm sai lầm liền nằm xuống chịu đòn, nghe giáo huấn, trong đó có sự thiên vị cùng kỳ vọng quá mức của thầy, nhưng chuyện này không đại biểu muốn chi phối vào thế giới quan của em, đem Kiều Thạc của ban đầu đánh nát đi. Thầy từ xưa đến nay đều chưa từng nghĩ đến chuyện đó, cũng cảm thấy không hề cần thiết”

Ẩn sâu trong đáy mắt thâm thúy giăng đầy tơ máu vẫn như trước đây là một đại dương xanh thẳm, là một luồng ánh sáng chói lọi.

Ánh mắt run rẩy nhìn thầy, cổ họng nóng rát, muốn nói gì đó nhưng không thể có một thanh âm nào thốt ra được.

“Em bây giờ có thể không hiểu, nhưng rồi sẽ đến một ngày, khi em cũng mang theo bên người một đứa học trò mà mình muốn hết lòng che chở thì em sẽ biết, quan hệ thầy trò là hỗ trợ nhau, đồng hành cùng nhau tiến bộ.”

Kiều Thạc cảm nhận được giọng điệu của thầy một lần nữa trở nên nghiêm túc:

“Cho nên, hành động quỳ xuống này, chờ đến ngày thầy phải lập bia mộ rồi quỳ cũng không muộn. Trước lúc đó, thầy không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa. Em hãy nhớ cho kỹ, em có nhân cách, tư tưởng độc lập của chính mình, không cần bị thầy chi phối, càng không phụ thuộc với thầy.”

Thời gian lên lầu lấy đồ quá lâu sẽ khiến người khác hoài nghi.

Quý Hàng vội vàng thu dọn một ít tư liệu, lúc bước ra khỏi phòng nghỉ nhỏ bên trong, Kiều Thạc còn không biết đau ngồi trên ghế.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tư thế ngồi cũng chưa từng có quy củ đến như vậy, đau đến đầu óc choáng váng.

“Còn ngồi đó làm gì, thầy không có phạt em.”

Quý Hàng tiện tay ném thêm túi chườm nước đá vào ngực Kiều Thạc, một tác động nhẹ đều làm ngũ quan vặn vẹo.

“Còn đau?”- Nhìn đôi mày nhíu chặt khó che giấu được sự thống khổ, Quý Hàng làm như ngẩn ra, nháy mắt lộ ra ánh mắt ngây thơ, vô tội.

“Em không còn chút sức lực nào.”

Kiều Thạc gần như là cắn chặt môi, hơn nửa ngày mới đủ khí lực để thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Đạo lý đều nói rõ ràng, từ giọng điệu của thầy đã không còn mấy sự tức giận, Kiều thạc liền ngẩng đầu nói sang vấn đề khác, vẫn còn giọng mũi yếu ớt.

“Thầy, Tiểu Viễn ngày mai sẽ đi làm không?”

Quý Hàng lắc đầu: “Có thể đến là chuyện ngoài ý muốn, không đến được là bình thường.”- Giấy nghỉ phép truyền từ Viện trưởng đến khoa đã là xế chiều, nhưng Kiều Thạc vẫn bị câu nói kia làm sợ ngây người.

“Đừng nghĩ quá nhiều, Tiểu Viễn không đến mức không còn nhìn đến mặt em, nó từ nhỏ đã là đứa trẻ thiếu đánh, không có gì mới lạ.”- Quý Hàng chỉnh lại quần áo, cầm chìa khóa nhét vào túi quần, tay đặt ở nắm cửa nhếch miệng nói:

“Nó bộc phát tính khí hết thảy đều là hướng về thầy.”

Một mình Kiều Thạc nằm lỳ trên giường, liếc qua thương tích gọi là không dùng mấy lực vẫn đủ để làm cho cả mông đỏ bừng, sưng cao, không có một chỗ lành lặn.

Cậu không phải loại người thích suy ngẫm về triết lý nhân sinh, quá khứ đã qua hay tương lai phía trước, nhưng hôm nay thầy nói với cậu rất nhiều điều, cậu phải cố gắng từ từ tiêu hóa chúng.

Cậu nhớ khi còn nhỏ, bà ngoại luôn đem món ngon nhất cho cậu ăn, thời điểm đó, mỗi khi có được một món đồ gì, Kiều Thạc đều rất quý trọng, tỷ như có được một viên kẹo, cũng ngẫm nghĩ rất lâu mới dám bỏ vào miệng liếʍ láp từng chút một.

Sau khi trưởng thành, những thứ tốt nhất mà bà ngoại luôn cất kỹ để dành lại cho cậu, cầu dần không cần nữa, cậu đã tiếp xúc với một thế giới rộng lớn hơn, thấy qua rất nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn, cũng đã có năng lực tự nuôi sống chính mình, chưa kể đến đã gặp được thầy, người từng bước dìu dắt cậu tiến lên độ cao chưa từng nghĩ đến.

Nhưng mà bà ngoại đã lớn tuổi rồi, đi không được xa nữa, nhìn không được rõ nữa.

Kiều Thạc nhất thời bồng bột tiến lên nhưng lão nhân gia đã dậm chân tại chỗ từ rất lâu rồi.

Bà vẫn như ngày xưa đem thức ăn ngon mà hàng xóm cho giữ lại cho cậu, sẽ đi một đoạn đường rất xa, ngồi trên xe rất lâu chỉ để mang đến cho đứa cháu một vài quả trứng, một cái bánh chưng gói lá sen ở quê nhà.

Bà ngoại có đối tốt với cậu không?

Công ơn nuôi dưỡng bao la như cỏ non mọc vào đầu mùa xuân.

Nhưng mà, cậu ngoại trừ vài lần chạy về thăm bà ngoại ít ỏi thì chưa từng nghĩ đến nên báo đáp công ơn dưỡng dục kia thế nào. Cậu đã giương cánh bay cao, thỉnh thoảng mang một về một ít quà tặng của bệnh viện đã được hàng xóm khen ngợi là hiếu thuận rồi.

Thầy có đối tốt với cậu không?

Truyền dạy y thuật, chỉ có hơn không kém.

Che chở cậu, tôn trọng cậu, lý giải cậu, thậm chí dung túng cậu đi xử lý tìm về điểm cân bằng giữa mình và bà ngoại, nhưng mà, cậu thực sự không có biện pháp thuyết phục mọi thứ đó đều là thiên kinh địa nghĩa…

Cậu sẽ ghi nhớ mỗi khi An Ký Viễn xuất hiện sẽ yên lặng thối lui, sẽ nhớ thầy hằng ngày ở bệnh viện quá cực khổ mà làm nhiều gia vụ hơn, tưởng như nhìn lơ đãng lại ghi nhớ khẩu vị của thầy, cũng sẽ mạnh mẽ ức chế đi tính cách lười nhác của bản thân, chuyên tâm học tập để đối lấy ánh mắt vui vẻ, hài lòng của thầy.

Kiều Thạc cảm thấy thật châm chọc, có một hiện thực vẫn luôn tồn tại, đối đãi với thân nhân, trả giá ít nhiều đều là đương nhiên, có thể thầy đối với cậu rất tốt nhưng rốt cuộc không có cách nào làm được yên tâm thoải mái.

Cậu khó khăn chống người lên, giơ tay lấy điện thoại đặt ở đầu giường.

Thời gian quá lâu, cũng quên mất ban đầu đã lưu bằng tên gì nên chỉ có cách lướt từ đầu danh bạ xuống.

Nhưng Kiều Thạc vẫn nhớ rất rõ, hai năm trước, trước khi anh Đình An rời đi đã đưa cho cậu số điện thoại đó và nói:

“Nếu thầy của em xảy ra chuyện gì, không thể tìm anh, có thể trực tiếp gọi đến số điện thoại này.”

——–

==============
« Chương TrướcChương Tiếp »