Nhan Đình An làm sao cũng không ngờ là mình dùng phương thức này để biết được mọi chuyện. Hai năm trước, anh trước khi rời đi đã để lại số điện thoại cho Cố Bình Sinh, đừng nói là nước Mỹ, cho dù là đi đến Nam Cực cũng có thể thường xuyên nhận được những tố cáo có liên quan đến Quý Hàng.
“Cậu ta chính là muốn chọc tức chết lão già này mà.”- Cố Bình Sinh ngồi trên ghế sau bàn làm việc, bao nhiêu oán giận trút hết qua đầu dây điện thoại, hùng hổ tổng kết một câu:
“Nhan Đình An, cậu nếu đã trở về thì cẩn thận mà quản cậu ta. Không quản được thì trực tiếp mang người về chỗ của cậu mà quản.”
Nhan Đình An không thể làm gì khác là dịu giọng trấn an, Quý Hàng cố chấp như thế nào anh tất nhiên hiểu quá rõ ràng, quả thực khó khăn cho Cố Trưởng khoa đến từng tuổi này còn muốn quản giáo đứa trẻ to xác kia. Huống hồ rất nhiều chuyện, Nhan Đình An thật sự buông hai tay chẳng muốn đi quản, anh thật không cần thiết phải nói thật với Cố Bình Sinh là chuyện anh em nhà họ giận dỗi nhau không cần thiết phải xen vào.
Vì vậy, sau khi nghe Cố Bình Sinh nói hết lời mới nói:
“Tiểu Hàng vẫn còn ở đó a, gọi em ấy nghe điện thoại.”
Quý Hàng đứng tại chỗ, giống như cậu học trò nhỏ đứng nghiêm nghe thầy cô tố cáo tội lỗi với phụ huynh nhà mình, nhiều lần xấu hổ nghĩ muốn xoay người rời đi, nhưng đầu điện thoại bên kia không phải An Sinh mà là Nhan Đình An, anh không thể làm gì khác hơn là khom người, hai tay nhận lấy điện thoại, cung kính gọi hai tiếng:
“Sư huynh!”
“Tiểu Viễn không biết chuyện của mẹ Kiều Thạc?”
Quý Hàng hơi chớp mắt nói: “Không biết.”
Nhan Đình An bất mãn nâng cao giọng:
“Em đúng là hồ đồ.”
Một câu mắng này so với Cố Bình Sinh tốn nước miếng mắng hơn nửa tiếng đồng hồ còn có hiệu quả hơn. Mặt Quý Hàng thoáng ửng hồng như trái cà chua vừa xoa lên mặt.
“Vốn là cái hũ nút, đυ.ng đến chuyện của Tiểu Viễn đều yên lặng là vàng, cái thói hư tật xấu hơn mười năm còn không bỏ, cũng không trông mong em mới mấy tháng là có thể thay đổi.”- Nhan Đình An trách mắng đứa trẻ nhà mình xong lại dịu giọng khuyên nhủ, không hề để tâm ở đầu bên kia Quý Hàng có bao nhiêu quẫn bách.
“Tiểu Viễn nếu không muốn về nhà của em cũng không cần cưỡng ép, cả hai đều cần yên tĩnh.”
Quý Hàng gật đầu đáp lời: “Em biết rồi.”
“Phương án phẫu thuật có cần điều chỉnh hay không?”
Quý Hàng nhíu mày đáp: “Không cần.”
Nhan Đình An tự nhiên là tin tưởng sư đệ nhà mình:
“Những thứ này em tự biết là tốt rồi, thế nhưng…”- Chuyển đề tài, giọng cũng nghiêm nghị hơn.
“Em tốt nhất nên nhớ kỹ thân phận của mình, nếu còn tự ai oán giống như đứa trẻ năm mười bốn tuổi ấy xem lần này anh có còn thương em nữa hay không?”
Cố Bình Sinh cuối cùng vẫn không thể như nguyện ý làm cho đầu gỗ Quý Hàng tỏ thái độ áy náy với An Ký Viễn nhưng tâm tình dưới sự trấn an của Nhan Đình An thoải mái hơn rất nhiều, có được kết quả này cũng chẳng nhàn nhã gì, vừa phải răn dạy sư đệ, còn phải giúp sư đệ dỗ dành em trai, Nhan Đình An cảm thấy có chút hối hận, trước đây không mua thêm cho Quý Hàng một thùng nước súc miệng.
Anh em hai người bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Bình Sinh, một người đi trước, một người theo sau. Quý Hàng chưa bao giờ biết, con đường mỗi ngày mình đều đi qua này dài đến như vậy, đi mãi vẫn chưa thấy đến.
Anh bỗng nhiên xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn về gương mặt có phần chói mắt kia.
“Thoa thuốc hay chưa?”
An Ký Viễn chậm rãi dừng bước, ngẩng đầu, thần sắc đã tìm không thấy một tia uất ức nào, lễ phép, có quy củ của một cấp dưới, thậm chí còn rất khéo miệng.
“Một lát nữa sẽ thoa.”
Quý Hàng rất an tĩnh nhìn thân người đơn bạc cao ráo đứng lặng người trong hành lang, mặc người qua lại đều nhìn chằm chằm, người được nhìn cũng không nhúc nhích.
Gương mặt thanh tú, ánh mắt sắc bén, gò trán cao luôn toát lên khí khái cao ngạo nhưng lúc này lại mang một ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng. Mấy tháng qua, đứa em này có nhiều phần ỷ lại cùng kiểu cách muốn làm anh vui lòng anh không phải không nhìn thấy, rốt cuộc là chính tay anh đã mài nhuyễn đi bao nhiêu sự tự tôn yếu ớt của Tiểu Viễn, thời khắc này Quý Hàng đột nhiên rất muốn đem nó ôm chặt vào lòng.
Tiếng gọi rất nhẹ: “Tiểu Viễn…”
An Ký Viễn chớp mắt mê man lại bị sự lạnh lẽo bao trùm, thanh âm cứng ngắc vang vang:
“Quý Phó khoa!”
Sau một tiếng này, cậu ngừng một lúc lâu rồi tiếp tục nói:
“Quý Phó khoa không cần cảm thấy đã làm khó dễ em, em cũng không như tưởng tượng yếu ớt đến vậy. Nghe ý tứ của Cố Trưởng khoa, chuyện này chắc chắn đã được phòng bảo an đè xuống, mâu thuẫn phát sinh trong khoa sẽ không có khuếch tán ra ngoài. Ngày mai, em sẽ đến xin lỗi sư huynh. Nếu như cảm thấy cần công khai kiểm điểm, em cũng sẽ phối hợp.”
Quý Hàng lắng nghe thanh âm trầm ổn truyền vào tai mà trong lòng như bị cối xay nghiền nát. Anh biết, An Ký Viễn luôn dùng bộ dáng thành thục, ổn trọng, đầy lễ độ của An thiếu gia để giao tiếp với đồng nghiệp, nhưng đến phiên mình trở thành đối tượng giao tiếp của phong cách đầy hiểu chuyện này lại là một loại tư vị khác.
Thì ra, anh còn lâu mới có được sự kiên cường, quả quyết như chính mình tưởng tượng, không có cách nào thản nhiên đối mặt với sự lạnh lùng, hiểu lầm của người mà mình quan tâm, đối mặt với ánh nhìn lạnh nhạt ẩn dấu phía sau bao nhiêu uất ức mà lòng đau như cắt.
Quý Hàng sâu hít sâu một hơi, vừa muốn nói thì y tá tại quầy trực gọi lớn:
“Quý Phó khoa, Khoa Chăm sóc theo yêu cầu có bệnh nhân của chúng ta sao?”- Y tá lấy tay che lại ống nghe nói.
“Nói là có bệnh nhân trở nặng, tìm không được bác sĩ Kiều.”
An Ký Viễn đứng tại chỗ nhìn anh ở thời khắc sắp cởi bỏ đi lớp áo giáp đã bước thẳng đến quầy trực cầm lấy điện thoại, nét mặt diễn tả rằng tình huống khá nghiêm trọng. Anh chỉ nói vài câu rồi cúp máy.
Lần này, ánh mắt Quý Hàng chỉ dừng trên người An Ký Viễn không đến hai giây rồi đi thẳng về hướng phòng làm việc.
“Chuẩn bị phẫu thuật gấp, bác sĩ nội trú đang trực ai có thể làm?”
Nhóm trưởng nội trú bị điểm danh ngẩng đầu đáp lời:
“Kiều Thạc có việc riêng xin về sớm, đã báo cáo với Phó khoa, hiện tại An Ký Viễn và Từ Hòa đều có thể làm.”
Quý Hàng không có do dự nói: “Gọi người tên Từ Hòa, tôi liên hệ phòng phẫu thuật, cậu thông báo cho người nhà.”
Đáy mắt Quý Hàng vẫn còn đó chút tâm tình hỗn loạn, chút buồn bã, thất thần nhưng chỉ trong một phút ngắn ngủi đã tan biến thay bằng sự quả quyết bá đạo của một bác sĩ chuyên khoa.
Quay đầu chứng kiến An Ký Viễn còn đứng thất thần trong góc phòng, ánh mắt Quý Hàng tối sầm lại.
Anh bước đến gần, đôi mắt đen láy nhìn gò má sưng cao của Tiểu Viễn, nhẹ giọng nói:
“Nghe lời, đi thoa thuốc trên mặt trước.”
An Ký Viễn ngẩng đầu kinh ngạc, đầu lưỡi đảo vết thương bên khoé miệng.
“Em muốn phẫu thuật.”
Quý Hàng trả lời như đinh đóng cột:
“Không được!”