Chương 158

Cố Bình Sinh cảm thấy, từ lúc An Ký Viễn bước vào phòng, huyết áp của ông cũng từ từ tăng vọt lên. Đã nói Tiểu thiếu gia An gia là không thể trêu trọc nhưng tên đầu sỏ gây chuyện này sao hết lần này đến lần khác đều nhắm vào người An Ký Viễn.

“Nói a! Giải thích a!”- Cố Bình Sinh chỉ thẳng ngón tay vào vết sưng đỏ trên má An Ký Viễn, lớn tiếng chất vấn Quý Hàng đang rất ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, hai tay nghiêm chỉnh bắt chéo sau lưng.

“Cậu ta gọi cậu một tiếng thầy là có thể đánh người sao? Cậu gọi tôi một tiếng Trưởng khoa đến tận bây giờ, có phải hay không nếu tôi khó chịu là có thể cho cậu vài cái tát?”

Bệnh viện không có bức tường nào không lọt gió nhưng chuyện này lan truyền với tốc độ cực nhanh, vết trứng gà tại quầy trực y tá vừa được dọn dẹp sạch sẽ, Cố Bình Sinh cũng gọi hai đương sự đến phòng làm việc hỏi chuyện.

“Kiều Thạc đâu?”- Cố Bình Sinh chống hai tay bên hông, mắt nhìn chằm chằm hai tên đầu gỗ trước mặt.

Vẫn giữ nghiêm bộ dáng ngoan ngoãn nghe mắng, Quý Hàng rốt cục ngẩng đầu nói:

“Em đã cho cậu ấy đưa bà ngoại về nhà trước.”

Cố Bình Sinh muốn nói cái gì chợt dừng lại, liếc mắt qua An Ký Viễn vẫn chưa nói lời nào, rồi hỏi Quý Hàng:

“Kiều Thạc ra tay trước?”

“Em đã mắng cậu ấy rồi.”

Câu đáp lời mang theo sự che chở, cường ngạnh, đến mức tiện tay đẩy đáy lòng vốn đã lạnh lẽo của An Ký Viễn xuống dòng sông băng lạnh giá.

Thì ra, bộ dạng anh che chở Kiều Thạc chính là thế này, cẩn thận, không hề do dự, gần như là chuyện đương nhiên.

Cố Bình Sinh cũng không chấp nhận được cái bộ dạng này, trừng mắt lên giọng:

“Xem ra cậu cũng biết đánh người là không đúng a? Tôi khi nhận được điện thoại của bộ phận bảo an còn tưởng là mình lãng tai nghe nhầm, còn tưởng là cháu ngoại mình ở trường học đánh nhau bị thầy cô gọi mắng vốn. Hai người nói xem, mình có khác gì học sinh tiểu học ở trường đánh nhau hay không? Lại còn là người một nhà đánh nhau a!”

“Là em không có khống chế tốt tình thế, bụng làm dạ chịu.” – Quý Hàng rất thản nhiên nhận sai, không có chút uất ức nào, anh quả thật có sai, là Phó khoa chịu trách quản lý khoa bệnh, không ít lần xử lý tình huống khẩn cấp nhưng lúc đó lại chính là người đầu tiên mất đi năng lực phản ứng.

“Em sẽ viết kiểm điểm, nghe theo kiến nghị xử phạt của Y vụ.”

Cố Bình Sinh càng lớn tiếng mắng: “Tôi mới không cần mấy tờ giấy vô dụng đó. Cậu trước tiên nói xin lỗi đi, đánh ai thì xin lỗi người đó, nhanh lên một chút!”

Quý Hàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc như lần đầu tiên nhìn thấy tiêu bản giải phẫu nhìn Cố Bình Sinh, trong nhất thời ngẩn người, không biết nên nói cái gì.

“Cậu nhìn tôi như nhìn tinh tinh xong rồi? Tôi bắt cậu nói xin lỗi là sai sao?”- Cố Bình Sinh mới không sợ cái nhíu mày Quý Hàng, trợn tròn mắt tiến lên một bước.

“Học sinh tiểu học đều biết đánh người rồi phải nói xin lỗi, cậu ở ngay trước mặt nhiều người như vậy đánh bác sĩ cấp dưới của mình, không xin lỗi là chờ đến thông báo phê bình sao?”

“Cố Trưởng khoa!”- An Ký Viễn luôn cúi đầu trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm rất nhẹ, không hề giống khí phách thiếu niên ngạo mạn nào đó.

“Đánh nhau cũng có em tham dự, Quý Phó khoa không cần phải… xin lỗi em.”

Cố Bình Sinh bước đến trước mặt An Ký Viễn, dịu giọng nói:

“Thầy Quý của em tính khí không tốt gì lắm nhưng không hề có ý đồ xấu, nói thế nào đi nữa, đánh người khẳng định là không đúng, để cậu ta nói xin lỗi với em, em cũng đừng tính toán với cậu ta có được hay không?”

Dấu bàn tay bầm tím trên gò má trên vô cùng chói mắt, An Ký Viễn ngẩng đầu, nhịn đau khởi động khóe miệng, nở nụ cười rất khó coi nói:

“Không có gì đáng ngại. Quý Phó khoa nhất định có sự khó xử của mình, em và sư huynh cũng đều quá xung động, nếu là chính mình có lỗi trước, làm sao còn nói đến tính toán.”

Sao có thể tính toán, bảo hộ anh trai mình còn không phải là bản năng sao?

An Ký Viễn trong lòng nghĩ như vậy, giọng nói thốt ra mang theo sự trầm ổn, bình thản.

“Thật xin lỗi đã gây cho Trưởng khoa thêm phiền toái.”- An Ký Viễn hướng mắt nhìn thẳng Cố Bình Sinh, trong mơ hồ từ đáy mắt nhìn thấy sự thành khẩn cùng chân thành tha thiết, mỗi từ ngữ đều là sự trấn an, giỏi suy đoán ý người, không hề giống bộ dáng bị uất ức. Lời nói xong kèm theo hành động khom lưng cúi người xuống.

“Đừng đừng… “- Cố Bình Sinh bị thái độ của An Ký Viễn làm giật mình, giơ tay đỡ lấy.

“Nếu không cho em nghỉ mấy ngày, ở nhà tĩnh dưỡng, điều chỉnh tâm tình? “

An Ký Viễn ngước mắt, chỉ cười lắc đầu, nụ cười rất ấm áp.

“Thực sự không cần, cảm ơn Cố Trưởng khoa.”

Quý Hàng từ trước đến nay luôn cảm thấy đứa em này da mặt quá mỏng, mắng hai câu đã sợ đầu sợ đuôi, đối với người bên cạnh đều khá câu nệ. Quý Hàng luôn cho rằng, bác sĩ lâm sàng không người nào là không từ những áp lực, sự huấn luyện, giáo huấn cực đại mà hình thành nên tâm tính kiên định cùng tay nghề thuần thục, bình thường ở nhà đối với mình đều chưa từng có bộ dạng câm như hến thế này, thậm chí có lúc anh nghĩ nó có thể học theo Kiều Thạc ngoan ngoãn nghe mắng, biết điều một chút.

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính, khiêm tốn, trầm ổn của An Ký Viễn bỗng nhiên có chút buồn lo vô cớ. Người trước mắt có phải là đứa em đã rống lên trước mặt mình “anh có tư cách gì quản em”, là đứa em luôn nơm nớp lo sợ cúi đầu nghe mắng, là đứa em trước kia bị đánh đau uất ức liền kéo cánh tay mình há miệng cắn mạnh một cái, là đứa em có thể vì một chén canh nhạt nhẽo mà nước mắt chảy dài thành vũng cũng kiên trì ăn cho hết? Đứa em dù bị đánh đến uất ức cũng nhào vô lòng mình vừa khóc tức tưởi vừa lớn tiếng oán trách, có phải hay không cứ như vậy bị chính mình vứt bỏ?

Làm người đứng xem bên ngoài, Cố Bình Sinh cũng giống như đại đa số mọi người không thể nào hiểu được tâm tư sâu nặng của Quý Hàng. Ông chỉ không thể tưởng tượng được, cái người từ trước đến nay đều rất trầm tĩnh, khách quan, không hề can dự hay cho thấy lập trường của mình với mọi chuyện làm sao đột nhiên đối với chuyện liên quan đến An Ký Viễn dễ dàng tức giận như thế.

Chuyện này đối với Khoa Ngoại thần kinh là chuyện xấu mặt không đáng làm lớn chuyện, dư luận tiếp theo còn chưa thể phán đoán được nhưng An Ký Viễn vác gương mặt sưng đỏ hằn đầy dấu tay kia về nhà, An Sinh làm sao có khả năng tin tưởng công tử nhà mình chỉ là chợt chân té nhào một cái.

Cho nên, bất luận thái độ của An Ký Viễn như thế nào, Cố Bình Sinh vẫn có đầy đủ lý do để lo lắng.

“Quý Hàng! Nhanh lên một chút, nói xin lỗi!”

Quý Hàng từ thần sắc vô cùng kinh ngạc chuyển thành im lặng chống cự, một cái nhíu mày, chớp mắt đều toát lên phong thái anh lớn không giận tự uy. Trong khái niệm dạy dỗ của Quý Hàng chưa bao giờ có chuyện đánh một cái sẽ cho lại một trái táo ngọt, đạo lý chưa nói rõ ràng, cũng không thể nói câu xin lỗi mơ hồ như vậy.

“Quý Hàng! Cái tính bướng bỉnh lại tái phát có phải hay không!” – Cố Bình Sinh lên giọng.

“Có phải cậu cho rằng thực sự không có ai có thể trị được cậu?”

————————