Chương 152

Nhiều người đứng xem đã bắt đầu giơ điện thoại lên ghi hình, An Ký Viễn hiểu rõ nhất cử nhất động của mình lúc này một khi được ghi lại, lưu truyền ra sẽ mang đến hệ quả thế nào, vì thế dần nhả bớt lực đạo.

Bà lão phản ứng cũng rất nhanh, không có ai thấy rõ là khi nào nhưng một quả trứng gà nữa lại ném thẳng về người Quý Hàng. Lần này, bởi vì có An Ký Viễn nỗ lực ngăn cản mà đi lệch khỏi quỹ đạo.

Không gian yên tĩnh lại vang lên tiếng thét hốt hoảng chói tay.

“La hét có ích lợi gì?”- An Ký Viễn nhanh tay một lần nữa giữ chặt cổ tay bà lão, một tay dang ra muốn đoạt lấy giỏ trứng gà trong tay bà, miệng đồng thời cũng la lớn.

“Báo cảnh sát a!”

Thẩm Nhất Lan nắm chặt giỏ vùng vẫy, thân người loạng choạng lui về phía sau muốn ngã xuống, may mà An Ký Viễn phản ứng nhanh đưa thân người làm tấm đệm, mới có thể giúp bà lão chỉ ngã ngồi trên bắp đùi của cậu.

Nữ y tá thực tập núp phía sau quầy y tá run rẩy cầm lên ống nghe, ấn từng phím.

“Kiều Thạc!”- Thẩm Nhất Lan ngồi dưới sàn ngẩng đầu gọi một tiếng.

Kiều Thạc đoạt lấy ống nghe trong tay nữ y tá đặt trở về vị trí cũ. Vào thời khắc này, cậu hoàn toàn khác biệt, một ánh nhìn lạnh thấu xương, nét mặt tối sầm, từng bước chân nặng nề mang khí thế bức người.

Kiều Thạc không nói một lời khom lưng đỡ bà ngoại đứng dậy, nhỏ giọng bên tai hỏi thăm mấy câu, đưa tay vuốt gọn phần tóc có chút rối của bà, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hướng về An Ký Viễn quát lớn:

“Xin lỗi ngay lập tức!”

An Ký Viễn bị giọng điệu cùng sắc mặt này làm hoảng hốt, nhìn chằm chằm bà lão cùng Kiều Thạc một lúc lâu.

Cậu cố nén vào lòng vô bao sự kinh ngạc cùng phẫn uất, nghiến răng thốt ra câu chất vấn:

“Anh có biết rõ tình huống hiện tại? Bà ấy là đang gây sự với ai anh không biết sao?”

Kiều Thạc không nói gì, ở thời điểm An Ký Viễn không kịp chú ý, một nắm đấm đã đánh thẳng vào gò má.

Tầm mắt bỗng nhiên trở nên mờ hồ, đầu óc có chút chấn động, khoang miệng dâng lên vị tanh nồng. An Ký Viễn hầu như không có sự phòng bị nào, cả thân người bị một nắm đấm kia làm loạng choạng va vào quầy trực y tá. An Ký Viễn cắn chặt răng, bàn tay nắm lại thành quyền, mày nhíu chặt nỗ lực điều chỉnh lại đầu óc đang có chút quay cuồng.

Nhưng mà thân người kia lại lao đến, một lực đạo cực mạnh siết chặt lấy cổ áo cậu, một nắm đấm nữa lại giơ lên nhưng lần này An Ký Viễn nghiêng đầu tránh được.

Bối cảnh cùng gia giáo yêu cầu cậu trong giao tiếp hằng ngày mang vẻ trầm ổn cùng lễ độ vượt xa tuổi tác, đối mặt với sự khó dễ hay xu nịnh đều có cách ứng đối chừng mực nhưng tính cách cường ngạnh là đã khắc sâu từ xương tủy. Ngoại trừ anh hai, An Ký Viễn đối với bất kỳ ai đều chưa từng có chuyện thản nhiên khuất phục.

Huống chi…

“Anh mù rồi sao? Không nhìn thấy thầy của mình đang bị người khác lăng nhục à?”

Huống chi…đây là ranh giới cuối cùng cùng nguyên tắc của cậu, là ngọn đèn soi sáng, là tín ngưỡng, là nền tảng vững chắc để cậu dựa dẫm cũng là ánh sao sáng dẫn đường bất diệt.

—————-