Chương 151

“Cậu… Cậu là Quý Hàng?” – Giọng Thẩm Nhất Lan hơi run, gần như không tin vào mắt mình.

“Cậu là Quý Hàng! Cậu có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra được.”

Hành lang huyên náo bỗng nhiên an tĩnh lại.

Không ai có thể ngờ, giọng điệu sắc bén như chẻ tre này lại phát ra từ một bà lão đã hơn tám mươi tuổi. Người nhà bệnh nhân đang vây quanh quầy trực y tá đều hướng mắt về nơi âm thanh phát ra rồi lại di chuyển qua nét mặt xám xịt như tro tàn của Quý Hàng.

“Cái đồ lang băm!”

Thẩm Nhất Lan hét lớn, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, tuy thân hình nhỏ nhắn, gầy gọt nhưng thanh âm rất mạnh mẽ.

Bà cũng thuận tay lấy trứng gà trong giỏ, ánh mắt đầy căm phẫn ném thẳng về phía Quý Hàng. Quý Hàng không hề có ý tránh né, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

“Bộp!”- Một quả trúng vào giữa vai.

“A… đánh người, đánh người rồi…”- Một cô gái người nhà bệnh nhân đứng gần Quý Hàng hoảng hốt hét lên, lùi người ra phía sau, rất sợ trứng gà sẽ ném trúng người mình. Tiếng hét chói tai vang vọng cả dãy hành lang, làm cả bệnh nhân lẫn người nhà đang nằm trong phòng cũng phải ngó ra cửa thăm dò.

Chất lỏng sền sệt từ đầu vai chảy dài trên nền áo blouse trắng, rải rác cả vỏ trứng. Quý Hàng nhíu mày một cái, nhếch môi rồi lại buông lỏng, nét mặt bình thản, ngẩng đầu đoan chính nhìn về phía Thẩm Nhất Lan.

“Bộp!”

Lại một quả trứng ném thẳng vào ngực Quý Hàng, phân nửa dính vào áo blouse trắng, phân nửa đã dính lên cả áo giải phẫu mặc phía trong, tình cảnh hiện tại thật có chút xấu hổ.

Nếu như nói lần thứ nhất là không kịp có phản ứng, lần này thì không thể tìm ra lý do biện minh nào.

“Cậu còn dám ở nơi này hại người?”- Thẩm Nhất Lan không có cách nào ức chế ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía Quý Hàng,

“Cậu hãy tránh xa Kiều Thạc ra cho tôi, cậu hại nó còn chưa đủ sao?”

Tất cả những người đang chứng kiến sự việc đều mất khoảng vài giây mới kịp có phản ứng với chuyện vừa diễn ra, người nhà sợ bị liên lụy tản nhanh ra bốn phía. Tiểu Linh cuống quýt từ quầy y tá chạy ra ôm lấy Thẩm Nhất lan từ phía sau.

“A… có chuyện gì, vì sao bà lại muốn đánh người thế này?”

Cô có chút lo lắng nhìn về phía Quý Phó khoa, vẫn là nét mặt trầm tĩnh không khác ngày thường. Là một Phó khoa tiếng lành đồn xa, được nhiều người ngưỡng mộ, ở nơi đông người bị ném trứng gà nhưng không hề nhìn ra chút bất mãn hay giận dữ nào trên mặt của Quý Phó khoa.

Ám ảnh vốn đã ngủ sâu dưới tận đáy lòng vì sự xuất hiện của Thẩm Nhất Lan mà hé mở, vốn cho rằng sẽ không bao giờ động chạm vào phần quá khứ ấy, hiện tại lại bị phơi bày dưới ánh sáng, xuyên thấu qua tấm khôi giáp lạnh băng của bản thân, rọi sáng một đoạn ký ức khắc cốt minh tâm.

Anh nắm chặt tay thành quyền, vẫn không hề nhúc nhích.

Thẩm Nhất Lan quanh năm ở nông thôn làm nông, có thể tự mình làm hết mọi việc trong nhà, tố chất thân thể rất tốt. Bà không hề bị một cánh tay nhỏ bé của Tiểu Linh chế trụ, cậu thực tập sinh cũng khá hoảng hốt, cầm điện thoại gọi cho bảo vệ rồi chạy đến hỗ trợ Tiểu Linh và y tá trưởng Diệp Tuệ.

Tất cả tức giận đều dồn nén vào những quả trứng gà tưởng như tầm thường lại đập mạnh vào thân người bất động của Quý Hàng.

“Dừng tay!”- An Ký Viễn chạy như bay từ phòng làm việc ở cuối hành lang, cậu còn chưa kịp đứng vững đã giữ chặt lấy cổ tay đang giơ cao của Thẩm Nhất Lan. Nét mặt kinh ngạc thoáng qua bởi cậu không thể ngờ người đang tấn công anh mình lại là một bà lão đã lớn tuổi, An Ký Viễn tận lực điều chỉnh tâm tình lẫn thanh âm phát ra.

“Nơi đây không phải là chợ trời, là bệnh viện, xin bà hãy tự trọng một chút.”

Thẩm Nhất Lan dù sức khỏe tốt đến mấy cũng không thể so bì với cậu thanh niên mới ngoài hai mươi tuổi, cổ tay cố giãy giụa vẫn bị giữ chặt. Bà nheo mắt nhìn An Ký Viễn, trong ánh mắt vẫn tràn đầy lửa giận, dẫu sao đó cũng là niềm đau đã kìm nén qua rất nhiều năm.

“Cậu tránh ra!”

An Ký Viễn cảm thấy vô cùng hoang đường. Cậu vào lâm sàng một đoạn thời gian không dài nhưng không thể gọi là quá ngắn, chuyện người nhà náo loạn tại bệnh viện cũng chứng kiến không dưới vài lần, nhưng cậu đối với anh mình lý giải sâu sắc đến tận xương tủy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì đáng giá để anh bị đối xử như thế?

“Tránh ra đi!”

“Tiểu Viễn!”

An Ký Viễn giật bắn người, tiếng gọi vang lên sau lưng quen thuộc mà xa lạ. Anh rất ít khi ở bệnh viện gọi cậu như vậy, càng chưa nói đến là ở ngay trước mặt nhiều người như vậy. Thanh âm trầm thấp, trong giọng nói mang sự thỏa hiệp hiếm thấy cùng ý tứ khẩn cầu làm người không thể không lo lắng.

———————-