Khu nhà xung quanh bệnh viện không hề nhỏ, quay trở về cũng mất một chút thời gian, trong ngày thường không cảm thấy con đường này quá dài nhưng hiện tại lại có chút cảm giác khác biệt.
Nước nóng từ vòi sen phun mạnh xuống, làm lưu thông máu huyết, đánh thức từng tế bào trước đó bị hơi lạnh làm đông cứng.
Đã rất lâu rồi chưa từng có sự ưu tư mãnh liệt như cơn sóng thần mạnh mẽ ập đến thế này làm cho Quý Hàng dù qua bao năm trui rèn nên phong thái kiên định, bất biến đều bị đánh cho tan vỡ. Anh nhìn dòng nước chảy dài xuống bàn chân mình, cách một cánh cửa phòng tắm vẫn cảm nhận được nội tâm mênh mông sâu thẳm của sư huynh.
Ánh mắt lạnh lùng, biểu tình vi diệu, không nói một lời cùng sức nắm mạnh mẽ ném thẳng anh vào phòng tắm.
Cảm giác này đối với Quý Hàng thật sự rất xa lạ, bởi vì cách dạy dỗ của sư huynh đối với anh không phải nghiêm khắc, tàn khốc, càng nhiều hơn chính là bầu bạn, là ảnh hưởng, thậm chí nhìn qua tưởng như lơ đãng nhưng thật ra là chú tâm từng chút, gây khó dễ qua cách thức nhạo báng, đùa giỡn.
Anh không đếm hết bao lần bị đánh, bị phạt, lại càng vì thái độ không tôn trọng với cậu mà luôn bị sư huynh nghiêm mặt giáo huấn nhưng sư huynh thật sự rất ít nổi giận với anh, làm cho Quý Phó khoa luôn có tinh thần quả cảm, luôn đưa ra quyết sách trong nháy mắt, ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có được bất kỳ phương án ứng phó nào.
Lúc An Ký Viễn mang quần áo mới đến liền hỏi:
” Anh, còn cần lấy cái gì khác không?”
“Không cần.”- Thanh âm mỏng nhẹ hòa trong làn hơi nước mờ ảo.
“Cám ơn.”
“Vậy em trở về phòng trước, anh Đình An đang chờ anh ở dưới lầu.”
Áo sơ mi Nhan Đình An cũng thấm ướt, lộ ra phần nào da thịt.
“Sư huynh có muốn tắm rửa trước, Tiểu Hàng để sẵn nước nóng.”- Quý Hàng vừa bước ra từ phòng tắm, cả người vẫn còn bốc lên hơi nóng. Quý Hàng mặc quần áo ở nhà, lông mi hơi rủ xuống, tất cả nhuệ khí đều triệt để thu hồi.
Nhan Đình An ngồi ở bàn ăn, một tay cầm ly cà phê, một tay tùy ý lật vài trang tạp chí trên bàn, phong thái nhàn nhã, so với Quý Hàng đang đứng thẳng tắp trước mặt càng có dáng vẻ của chủ nhân ngôi nhà này hơn. Ly cà phê đen đã vơi đi hai phần ba, Quý Hàng còn chưa kịp nhớ ra cà phê trong máy đã để bao lâu, tầm mắt liền bị cuốn theo động tác tay của sư huynh chỉ về một ly chocolate còn bốc hơi nóng đặt bên cạnh.
“Uống!”
Quý Hàng có chút lúng túng, lần cuối cùng uống chocolate nóng là thời đại học, cũng chẳng nhớ nổi bạn nữ sinh ấy tên gì, mang nó đến trước mặt anh để bày tỏ. Hộp chocolate trong nhà đương nhiên là Kiều Thạc mua, có thể… đã quá thời hạn sử dụng.
Nhưng là sư huynh tự mình pha, còn mang đến trước mặt, Quý Hàng làm sao lúc này cũng không muốn mang thêm tội danh vì nháo tính tình mà từ chối sự quan tâm của sư huynh.
Nơm nớp lo sợ nhấp một miếng, ngọt đến tê đầu lưỡi, ánh mắt dò xét nhìn sắc mặt sư huynh.
“Có chút nóng.”
Nhiệt độ trong phòng làm cho thần sắc của Nhan Đình An nhìn có vẻ ấm áp hơn nhưng không thể xem là nụ cười dịu dàng xuất phát từ thật tâm như thường lệ.
“Thật là trưởng thành, cũng biết ép buộc anh.”- Cũng không biết đang nói chuyện chocolate thật sự nóng hay là hành động chạy theo dưới trời đang có tuyết rơi.
Bàn tay cầm ly càng siết chặt hơn, Quý Hàng không nói thêm lời nào, không nhanh không chậm uống cạn ly chocolate nóng, lúc đặt cái ly xuống bàn còn cố ý đẩy gần đến trước mắt sư huynh, bày bộ dạng của trẻ con khoe khoang mình đã ăn hết cơm.
“Có ý gì?”- Nhan Đình An ngẩng đầu lên nói.
“Chờ anh rửa ly cho em?”
Vành tai Quý Hàng ửng đỏ, vội vàng cầm ly xoay người đi xuống bếp rửa sạch, còn hận không thể đi ra quầy rượu lấy khăn lông lau đến bóng loáng mới bằng lòng bước ra ngoài. Lúc này, Nhan Đình An đã ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Trên bàn xuất hiện ba vật xếp thành hàng ngay ngắn, một chai thuốc Zopiclone (thuốc an thần) trong tủ đầu giường, một gói thuốc lá trong túi áo kia và một chai nước súc miệng vừa được mở lớp nilon bọc bên ngoài.
———-
Quý Hàng là bộ dạng hiên ngang lẫm liệt mặc cho sư huynh có thể đánh, có thể phạt nhưng không thể không để ý đến mình.
Nhưng ta cảm thấy trong nội tâm Nhan Đình An thật sự là: “Ta lười để ý ngươi a.”