Chương 11

Lúc An Ký Viễn nói câu này, rất nhiều năm về sau Kiều Thạc vẫn còn nhớ rất rõ, cái loại ngụy trang dửng dưng bất cần cùng liều mạng che giấu bi thương chua xót, so với thầy trước khi gặp mình, giống nhau như đúc.

Kiều Thạc dừng lại, chuyển tầm mắt lên gương mặt An Ký Viễn. Đây là lần đầu tiên Kiều Thạc nhìn kỹ gương mặt cậu ta chứ không phải chỉ lướt qua như mọi lần. Nhìn kỹ mới thấy, cậu ta cũng không phải quá giống thầy như mình nghĩ.

Lông mày của cậu ta nhỏ hơn một ít, khóe mắt cũng cong hơn, khi cười lên hẳn sẽ rất đẹp, môi cũng dày hơn, đường nét gương mặt có góc cạnh hơn, lộ ra mấy phần khí tức thiếu niên, không giống với thầy bất lộ thanh sắc, đầy chững chạc, chín chắn.

Kiều Thạc cúi đầu tiếp tục công việc nói: “Chớ nói bậy bạ, nào có chuyện anh em ruột thịt không thương yêu nhau.”

An Ký Viễn rủ ánh mắt, hàng lông mi dài chớp động, cười giễu cợt.

“Anh đi theo anh tôi nhiều năm như vậy, anh ấy có từng giới thiệu tôi cho anh biết sao? Anh ấy có từng ở trước mặt anh nhắc đến tôi? Tại sao người người đều biết tôi là Nhị thiếu gia của An gia nhưng lại không có ai biết bác sĩ Ngoại khoa thần kinh nổi tiếng nhất thành phố B lại chính là con trai trưởng của An gia? Anh ấy dựa vào cái gì có thể không cần mang họ An.”

“Đủ rồi!”- Kiều Thạc trừng mắt. Cậu được xem như nằm trong số bác sĩ ngoại khoa có tính khí khá tốt nhưng cậu không phải cái gì cũng nghe được lọt tai, nhất là nghe An Ký Viễn nói về thầy như vậy.

“Tôi đến đây không phải để nghe cậu than phiền về thầy.”

An Ký Viễn bị tiếng gắt của Kiều Thạc làm ngẩn người, đau đớn trên cánh tay lập tức truyền đến. Cậu hít sâu một hơi, nhìn Kiều Thạc đang sát trùng lại vết thương gằn giọng:

“A… anh nhẹ tay một chút.”

Kiều Thạc liếc mắt nhìn, thấy ngũ quan vặn vẹo cũng biết là đau, trong lòng vẫn còn bực tức nhưng động tác liền nhẹ nhàng hơn một chút, miệng vẫn không buông tha người:

“Đáng đời.”

An Ký Viễn bĩu môi, trong miệng lầm bầm, Kiều Thạc không có nghe rõ cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

An Ký Viễn nuốt nước miếng do dự hỏi: “Chuyện hôm nay, anh sẽ không nói với anh tôi chứ?”

Kiều Thạc không có trả lời mà nhìn cậu ta một lúc, nghiêm túc nói:

“Tôi hỏi cậu, chuyện cậu đến bệnh viện chúng ta làm bác sĩ nội trú, anh cậu có biết không?”

An Ký Viễn nghe câu hỏi mà có chút không giải thích được, thản nhiên đáp lời:

“Dĩ nhiên biết, chuyện này sao có thể giấu anh ấy được.”

Muốn dò xét một vấn đề chưa từng dám động tới lại đột nhiên nhận được câu trả lời, tay Kiều Thạc liền run một cái. Thật ra cậu đã sớm đoán được đáp án, ngay cả cậu cũng có thể vô tình gặp cậu ta hai ba lần, thầy phỏng đoán cũng là bao lần giả vờ như người qua đường thôi.

“Vậy chuyện hôm nay vì sao lại muốn giấu thầy?”

An Ký Viễn bị hỏi đến ngẩn ngơ.

Cậu thật ra cũng không biết vì sao phải gạt Quý Hàng, đến bây giờ nào còn giống như khi còn bé, phạm lỗi liền tìm cách giấu giếm không dám để anh biết, sợ bị đánh, sợ anh tức giận.

Nhưng bây giờ Quý Hàng sẽ không đánh phạt cậu nữa, cũng sẽ không vì cậu tức giận.

An Ký Viễn mặt không đổi sắc nhìn mũi kim ghim vào da, cười giễu:

“Anh tôi bây giờ đều không quản tôi, phỏng đoán có biết cũng là vào tai phải ra tai trái mà thôi.”

Kiều Thạc chuyên tâm gây tê, một lúc sau mới ngẩng đầu nói: “Nếu có thể để cho cậu làm bác sĩ nội trú ở bệnh viện của chúng ta đồng nghĩa với chuyện thầy không hề buông tay không quản như cậu nói.”

Như một cái búa tạ gõ mạnh vào lòng An Ký Viễn, cậu không nói gì nhưng trong lòng thấu hiểu rõ ràng cái gọi là gần trong gang tấc nhưng đối với mình lại chẳng ngó ngàng gì tới, mới thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất.

Khâu vết thương ngoài da so với khâu vết mổ là hoàn toàn khác nhau. Vết rạch do dao phẫu thuật tạo ra hai mép da có cấu trúc chỉnh tề, còn vết thương ngoài da lại lộn xộn, cần cân chỉnh, sắp xếp lại. Kiều Thạc đã lâu không xử lý loại vết thương này, với tính cách mỗi một việc đều phải làm thật chắc chắn nên khó tránh tốn thêm thời gian.

“Giơ cao một chút.”

Kiều Thạc đã là thứ ba nhắc nhở An Ký Viễn giữ vững điện thoại. Cậu ta không biết bao lần muốn ngủ gục.

An Ký Viễn lại giơ cao điện thoại, đưa tay dụi mắt: “Vẫn chưa xong a?”

Kiều Thạc có chút chột dạ: “Còn hai mũi nữa thôi, cậu giữ cho vững, tôi không nhìn thấy.”

“Điện thoại rất nóng, tôi cũng sắp không cầm được nữa.”

Kiều Thạc thoáng có dự cảm bất thường, vừa khâu thêm một mũi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu lấy điện thoại từ tay An Ký Viễn, trên màn hình là dãy số quen thuộc, tay chợt run lên quẹt nút trả lời, còn chưa kịp nói gì điện thoại đã tắt ngúm đen thui.

Dùng đèn pin chiếu sáng quá lâu đã hao hết dung lượng pin.

Phương thức liên lạc chính trong bệnh viện là máy nhắn tin nhưng chỉ cần ra khỏi bệnh viện là không còn tín hiệu nữa.

An Ký Viễn nhìn sắc mặt có phần tái đi của Kiều Thạc, ngượng ngùng nói: “Không biết trong khoa có chuyện gì không, anh mau trở về xem thử đi.”

An Ký Viễn đang ở khoa cấp cứu, đó là nơi mà số lượng bác sĩ trực luôn cố định như nhau bất kể ngày đêm. Cậu ta nào có nghĩ đến Kiều Thạc khi trực ban chỉ có một người.

Kiều Thạc nhìn vết thương, do dự vài giây, nhanh tay khâu tiếp hai mũi còn lại. Cậu thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói:

“Lên xe, theo tôi về bệnh viện.”

“Không cần, tôi tự đón xe về nhà.”- An Ký Viễn bất chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, nếu trong khoa có chuyện, mình thật sự hại Kiều Thạc không nhẹ.

Kiều Thạc không kiên nhẫn nói lớn: “Lên xe, nơi vắng vẻ này đi đâu mà gọi xe, trên đường về bệnh viện, cậu mở phần mềm gọi xe về.”

Nhìn An Ký Viễn miễn cưỡng đứng lên, nét mặt vẫn đầy do dự, Kiều thạc lập tức nói thêm: “Yên tâm, tôi sẽ không kéo cậu vào bệnh viện đâu.”

———————–