Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Án Bắt Cóc Tơ Hồng

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngẫm lại, Tiểu Nguyệt lão cũng không hiểu hảo cảm Ứng Thiên Húc đối với mình từ đâu mà đến, lại vì cái gì đến đột nhiên như vậy.

"Ha?" Ứng Thiên Húc buông sách trong tay, bất đắc dĩ đáp: "Nhất kiến chung tình a, hoặc là, coi như cậu đẹp, thực hợp khẩu vị tôi đi."

Lời này nghe hoàn toàn không mê nổi.

Tiểu Nguyệt lão có chút tức giận, im lặng nghịch tơ hồng trên tay, nhưng càng chơi trong lòng càng phiền:

"Không đúng, anh đừng gạt tôi, khẳng định có lí do!"

Phát giác đối phương đang nghiêm túc, tựa hồ tiếp tục đáp bừa chỉ phản hiệu quả, Ứng Thiên Húc liền kéo tơ hồng, đem người kéo đến bên cạnh mình, ôm cái eo mềm như bông thì thầm bên tai:

"Đó chính vì kiếp trước tương ngộ, tôi còn nhớ rõ cậu, cho nên ánh mắt đầu tiên liền yêu trúng cậu"

Tuy rằng biết chả phải, nhưng thính tai vẫn cứ đáng xấu hổ mà nóng lên.

Tiểu Nguyệt lão ngượng ngùng cúi đầu, sau bỗng nhiên nhớ tới Sổ Nhân Duyên ngay từ đầu đã xem:

"Không đúng, anh ròng rã mấy kiếp đều cô độc suốt đời, sao có thể từng yêu tôi."

Giọng nói chợt khựng, dòng suy nghĩ càng thêm rõ ràng:

"Thêm nữa, tôi vẫn luôn ở trên trời tưới nước cho tiên thảo, từ phi thiệt lâu trước kia anh là gốc cỏ tiên."

Ai đó tính nói lời âu yếm kết quả bị cãi đến á khẩu không trả lời được: "..."

Suy tư hồi lâu, cằm kề trên đỉnh tóc mềm mại của Tiểu Nguyệt lão, hắn cảm thấy đầu muốn đau, tùy tiện nói câu đánh vỡ trầm mặc:

"Đó là chuyện thật lâu rất lâu trước kia, không chừng cậu đều đã quên, chúng ta từng có duyên phận. Nếu không sao tơ hồng này cứ dính mãi không bỏ?"

Nói còn rung cánh tay, làm sợi tơ hồng diễm lệ kia lay động giữa không trung.

Lúc này đến phiên Tiểu Nguyệt lão chẳng biết làm sao, ấp úng cũng tìm chưa ra lí do phản bác.

"Được rồi." Ứng Thiên Húc cũng không muốn rối rắm mãi vấn đề này, hắn càng để ý thứ khác hơn:

"Tính ra cậu vẫn chưa chịu nói cậu tên gì, tôi cũng không thể cứ mãi kêu cậu Nguyệt Nguyệt đi?"

Chịu đựng cái xưng hô ấu trĩ này biết bao lâu, Tiểu Nguyệt lão hận đến ngứa răng, nhưng trên thực tế cậu cũng không biết tên của mình là cái gì. Vẫn luôn giấu diếm bởi vì... Ngại lộ ra thì mất mặt.

"Tui không biết!"

Giờ hay rồi, rốt cuộc buột miệng thốt ra, vò đã mẻ lại sứt, cậu dứt khoát kể luôn:

"Vẫn luôn gọi tiểu tiên Nhất, tiểu tiên Nhị... để xưng hô chúng tôi....Thực ra, trước đây hình như từng có thượng tiên nào đó kêu tôi tiểu Thảo Nhi, bất quá lâu lắm rồi, tôi đều sắp quên."

"Tiểu Thảo Nhi?" Khó hiểu trồi lên cảm giác quen thuộc, Ứng Thiên Húc ngoài ý muốn lại không ghen, ngược lại theo đó nói:

"Nghe rất hay, Ứng Thảo Nhi, hoặc là Ứng Thảo, đều không tồi"

Người bị đặt tên bĩu môi: "Vì cái gì phải nghe anh chớ?"

Ứng Thiên Húc bật cười, cắn má cậu một ngụm, lưu lại dấu răng nhợt nhạt: "Cậu là vợ của tôi, đương nhiên theo họ tôi."

"Xóe! Tui mới không cần! Tui hiện tại là trợ thủ Nguyệt lão, tui gọi Nguyệt Thảo hay nhất!"

Tức giận mà quay đầu, không thèm phản ứng người sau lưng.

Ứng Thiên Húc bị ghét bỏ rất là cạn lời: "Tùy cậu đi, bất quá trừ bỏ tôi, người khác không cho kêu cậu tiểu Thảo Nhi."

Mắt thấy đối phương muốn phản đối, hắn bổ sung: "Bằng không tôi liền không cho cậu ăn, còn mỗi ngày phát phim kinh dị."

Kết quả đương nhiên là Tiểu Nguyệt lão khuất phục, từ nay về sau ôm nickname ~Tiểu Thảo Nhi~

CHAP 12

Tiểu Nguyệt lão là người đầu óc không linh hoạt mấy, cho nên thường xuyên bị lừa.

Chủ yếu vẫn tại kẻ xấu nào đó.

"Anh rõ ràng thi rất khá!" Một khắc nhìn thấy thành tích kia, Tiểu Nguyệt lão triệt để phẫn nộ rồi, trong suốt khoảng thời gian đó tới nay Ứng Thiên Húc ỷ mình đáng thương ăn không biết bao nhiêu đậu hũ của cậu, kết quả... Đều là gạt người!

Ứng Thiên Húc dở khóc dở cười, vừa trốn tránh gối đầu công kích, vừa nhìn chuẩn thời cơ đè người: "Tôi cũng mới vừa biết, đừng nóng giận, hẳn nên cùng tôi vui vẻ mới phải!"

Chậm rãi bình phục hô hấp, Tiểu Nguyệt lão đột nhiên nghĩ tới chuyện luôn rối rắm tới nay, chính là khi nào cậu có thể trở về:

"Ai, anh sắp lên đại học, thế, thế thả tui được không?" Nói, còn lộ ra ánh mắt chờ mong, ý đồ đả động anh giai bắt cóc ý chí sắt đá.

Nhưng mà, ai đó hiện tại đã cao hơn so Tiểu Nguyệt lão một cái đầu chỉ lạnh lùng cười, hung hăng nắm lỗ tai cậu, cố ý đưa tơ hồng trên cánh tay đặt trước mắt phẩy a phẩy: "Nhìn thấy chưa, ngày nào còn thắt nút, ngày đó cậu cũng đừng hòng chạy!"

"Anh có thể cởi bỏ!"

"Tôi không biết."

"Vậy... Anh tự đi học đại học, tui đợi ở chỗ này."

"Nếu cậu không muốn tối ngày nào đó đột nhiên bị tôi lôi lên giường, vậy cứ cãi tiếp xem. Tôi còn chưa thử bao giờ đâu, hẳn kỹ thuật cũng tạm được đi."

"..."

Khắc khẩu thực mau kết thúc, lưu lại Tiểu Nguyệt lão chỉ còn biết mắng thầm trong lòng, giựt tơ hồng tựa trút giận.

Ứng Thiên Húc không quen nhìn bộ dáng cậu sinh hờn dỗi, thò lại gần hôn cái trán, dùng ngữ khí thực ôn nhu nói lời đáng sợ: "Cậu là vợ của tôi, đến thời điểm tôi chết, không, cho dù chết, cậu cũng phải vĩnh viễn ở bên tôi."

Nửa câu sau kỳ thật càng thêm khiến người phát run, hắn ngẫm nghĩ, vẫn chưa nói ra, đổi thành lời nhu hòa hơn chút:

"Tơ hồng chưa đứt, tôi sẽ không buông tha cậu."

CHAP 13

Vì thế, Tiểu Nguyệt lão tâm không cam mà đi theo đối phương tới thành thị khác.

Ứng Thiên Húc không ở kí túc xá, bất quá nhờ tính cách hào phóng cùng phương thức xử sự thỏa đáng, quan hệ với bạn học cũng không tệ. Ngẫu nhiên đi ra ngoài liên hoan, hắn liền xách theo Tiểu Nguyệt lão, chẳng hề e dè thân mật lẫn nhau (kỳ thật đối với Tiểu Nguyệt lão đây là hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙©).

Có lẽ người trẻ tuổi năng lực tiếp thu tương đối mạnh, mấy ông bạn thân thiết rất nhanh chấp nhận, còn trêu chọc hắn: "Quả nhiên đảng xem mặt, chậc, giới tính đã là cái thá gì đúng không ha ha ha!"

"Ăn nhiều như vậy còn không bịt được miệng mấy ông." Ứng Thiên Húc vừa ăn đồ Tiểu Nguyệt lão gắp, vừa không lưu tình chút nào chèn ép đám người làm mặt quỷ đằng trước:

"Cứ ghen tị đi, có giỏi nhanh chóng thoát FA."

"Ai... Ông có biết xấu hổ không..."

Nguyên bàn cơm đều ồn ào nhốn nháo, Tiểu Nguyệt lão cúi đầu ăn, rất ít xen mồm, nhưng nghe những người này nói chuyện lại khó hiểu vui thầm trong lòng.

Thời điểm trở về phòng thuê, Ứng Thiên Húc có hơi say, ôm Tiểu Nguyệt lão liền ném lên giường. Sức lực không lớn bằng đối phương, Tiểu Nguyệt lão đành lao lực mà đem người đè ở trên thân mình đẩy sang một bên. Kết quả tơ hồng bị níu chặt, cậu vừa không cẩn thận liền ngã quỵ về sau, vừa vặn ngã vào trong l*иg ngực đối phương. Ứng Thiên Húc giang hai tay liền ôm lấy cậu, chết sống không buông tay, mơ hồ không rõ nói: "... Là mùi hương của vợ..."

Vừa dứt lời, liền lật người qua ép dưới thân, nhắm ngay môi hôn lên.

Vốn đang giãy dụa Tiểu Nguyệt lão khựng động tác, trong óc trống rỗng, toàn bộ cảm giác đều tập trung trên tiếp xúc thân thể chặt chẽ chưa bao giờ thể hội qua. Đối phương không chỉ dán, mà lại thực tham lam ngậm lấy liếʍ mυ"ŧ, bởi vì chưa thuần thục nên làm cậu hơi đau, nhưng khoang miệng đã bị một thứ trơn trượt khác xâm lấn, đảo quanh miệng khiến thân thể khó nén run rẩy.

"Đừng..." Thật vất vả kéo dãn khoảng cách, Tiểu Nguyệt lão vừa mới nói một câu, miệng đã lại lần nữa bị lấp kín. Lần này Ứng Thiên Húc tựa hồ thấm một chút kỹ xảo hôn môi, vươn đầu lưỡi khi nhẹ khi nặng liếʍ, đến mỗi chiếc răng đều không buông tha. Mà trong tay níu tơ hồng, phảng phất giữ chặt liên hệ kiên cố nhất giữa hai người, thậm chí tim đập một khắc đây đều trùng hợp bên nhau.

....

Rốt cuộc được buông tha, Tiểu Nguyệt lão từng ngụm từng ngụm thở dốc, quay đầu nhìn về phía người ngủ gục, không biết nên phản ứng thế nào. Tức giận sao? Hình như không. Khó chịu sao? Còn rất thoải mái. Cho nên... Thích sao? Có lẽ đi. Suy nghĩ phức tạp nảy lên trong lòng, cậu kéo chăn che kín mặt, ở trong bóng tối chậm rãi suy tư.

Dần dần cũng ngủ mất.

CHAP 14

Gần đây Tiểu Nguyệt lão mới học được một từ, hội chứng Stockholm.

Đại ý chỉ loại tình huống đặc thù khi người bị hại đối với kẻ phạm tội sinh cảm tình, không còn muốn chạy thoát hay lôi đối phương ra trừng trị theo pháp luật, ngược lại bắt đầu trợ giúp đối phương.

Đây! Mẹ! Nó! không! Phải! Chính! Cậu! Sao!

Tiểu Nguyệt lão ôm tư liệu ngó nửa ngày, phát hiện cơ hồ trùng hợp cao độ, làm một tiểu tiên bị kẻ kia dùng tơ hồng bắt cóc, trước kia cậu luôn muốn chạy trốn, còn không ngừng phát tin cầu cứu về bầu trời. Bất quá thời gian dài, cậu tựa hồ bắt đầu thích sinh hoạt ở thế gian, chẳng còn quan tâm tới lời đáp từ phía trên. Chẳng qua, sau cái hôn môi bất ngờ kia, Tiểu Nguyệt lão hoảng sợ phát hiện, mình đối cái người luôn luôn đáng ghét kia nảy sinh tình cảm khó nói.

Cụ thể ở chỗ đối diện người ta sẽ đỏ mặt, luôn muốn né tránh, hơn nữa thói quen ngủ chung trước kia hiện tại cũng làm cậu quá sức rối rắm.

"Hức..." Ôm mặt khóc, vì tiết tháo đã ra đi mà bi ai.

CHAP 15

Tiểu Nguyệt lão hiện hình ra cửa, đều sẽ có rất nhiều người quay đầu lại xem.

Ứng Thiên Húc phi thường tự hào: Đó, vợ ông đây đẹp chưa!

Ứng Thiên Húc ở trong trường học, cũng luôn có mấy nữ sinh theo đuôi không dứt.

Tiểu Nguyệt lão kêu gào trong lòng: "A a a đừng nhìn nữa!!!"

Những tâm tình hoặc rõ rành rành hoặc ẩn giấu đó, hoàn toàn tả thực quan hệ hai người hiện tại.

Lễ Tình nhân sắp tới, Ứng Thiên Húc mang theo một balo chocolate trở về, đều do bị cố nhét từ chối không xong:

"Trắng hay đen, ngọt hay đắng?" Hắn rút ra mấy hộp nhỏ, mở từng cái hỏi Tiểu Nguyệt lão.

Đồ ăn vặt miễn phí bày trước mắt, Tiểu Nguyệt lão đương nhiên vui vẻ nhận lộc, lời cũng lười nói, trực tiếp duỗi tay tỏ vẻ tui muốn tất cả.

Nhai nhai nhai, loại nào xơi cũng ngon.

Thấy cậu xơi vui quên trời quên đất như vậy, người được tặng quà lại hơi mất hứng:

"Cậu không có cảm giác gì khác sao?"

Tiểu Nguyệt lão cắn ngụm to chocolate, vẻ mặt vô tội: "...Hả?"

Ứng Thiên Húc thở dài, dịch sang bên cạnh ép gia hỏa trì độn này vào góc sopha, tiện thể ăn luôn nửa thanh chocolate lộ ở ngoài. Chẳng chờ Tiểu Nguyệt lão há miệng mắng hắn, đã thò lại gần ăn nốt luôn cánh môi còn dính mẩu vụn.

Hương vị thơm thơm pha lẫn ngọt và đắng tràn ngập khắp không gian, theo môi răng giao hòa trở nên ái muội khó nói.

Nếu quà đòi không được, dứt khoát tự mình hạ thủ cướp, ý lộn, là hạ miệng.

Cướp hôn đến người kia sắp ngất xỉu, hắn mới chậm rãi buông ra, ôm tên ngốc mơ màng xoa đầu.

"Hơ hơ..." Cảm thấy môi khẳng định sưng lên, Tiểu Nguyệt lão xấu hổ buồn bực đến hận không thể tìm cái lỗ chui vô, lần trước còn có thể đổ tại đối phương uống say, lần này rõ ràng tỉnh như sáo.

Biết rõ người này xấu xa thì thôi, chính cậu lại chả chút phòng bị, thậm chí còn...Rất hưởng thụ.

Đương nhiên chuyện này không thể nói ra, chỉ có tay gắt gao níu áo đối phương để lộ Tiểu Nguyệt lão tâm tình dao động.

Đánh lén thành công Ứng Thiên Húc ngược lại cười tít mắt:

"Chocolate quả nhiên rất ngon"

Tiểu Nguyệt lão càng ngon hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »