Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, hôm nay thời tiết có chút âm trầm, không có sao sáng, cũng không có ánh trăng, đoán chừng rất nhanh sẽ có một trận mưa lớn ập tới.
Ở trong căn phòng 8807 ấm áp, Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn đang câu được câu không, nhỏ giọng trò chuyện. Không có chủ đề gì cả, chỉ đơn thuần là em hỏi một câu, anh đáp một câu, cứ thế miên man tâm tình mà thôi.
Tấm màn mỏng manh như tờ giấy ngăn cách hai người coi vậy mà thật kỳ diệu.
Mặc dù chỉ là một tầng giấy thật mỏng, nhưng xuyên phá hay không xuyên phá là cả hai khái niệm rất khác biệt.
Một tiếng đồng hồ trước đó, mối quan hệ giữa Thẩm Ngôn và Địch Lệ Nhiệt Ba nói quen thuộc thì là quen thuộc, nhưng nói cho cùng vẫn có một tầng ngăn cách ở giữa.
Mà bây giờ hai người bọn họ đã hoàn toàn dung nhập vào cùng một chỗ, trở thành người một nhà danh chính ngôn thuận.
"Thợ trang điểm của Lý Thanh Phong là gay đó, có một lần em vô tình bắt gặp hắn len lén sờ đùi Lý Thanh Phong miết, hại em nổi hết cả da gà."
Địch Lệ Nhiệt Ba không quản cái miệng của mình im lặng được, cả một buổi chiều nằm trên giường, nàng kể lể đủ chuyện bát quái trong đoàn làm phim cho Thẩm Ngôn nghe, vừa kể vừa cười khúc khích, cũng không sợ Thẩm Ngôn chê bai mình nói quá nhiều.
"Chồng à..." Địch Lệ Nhiệt Ba đột ngột chống cánh tay chồm người dậy, vẻ mặt thành thật nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn mỉm cười đầy cưng chiều: "Thế nào?"
Địch Lệ Nhiệt Ba dẩu dẩu môi, vô cùng đáng thương hỏi: "Một năm sau, có khi nào chúng ta sẽ chia tay không?"
Thẩm Ngôn phì cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve cần cổ thon nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn nói: "Em nghĩ cái gì đấy? Chẳng lẽ một năm sau còn muốn ly hôn anh à?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vội lắc đầu, thành khẩn đáp: "Em chắc chắn sẽ không, nhưng em sợ anh đổi ý."
Thẩm Ngôn thở dài một hơi, vuốt ve mái tóc nàng: "Yên tâm đi, anh cũng sẽ không."
"Ừm, vậy chúng ta sẽ vui vẻ như thế, vĩnh vĩnh viễn ở cùng một chỗ, ai cũng không cho phép tách ra, về sau nhỡ đâu có cãi nhau cũng không cho phép nói tới hai chữ ly hôn."
"Ừm!"
"Hì hì!"
Địch Lệ Nhiệt Ba dụi dụi cái đầu nhỏ xíu vào l*иg ngực Thẩm Ngôn, vui vẻ nhắm mắt lại.
Thẩm Ngôn dụi tàn thuốc, mở mắt nhìn lên trần nhà, có chút cảm thụ khó nói.
Hắn cảm giác trong lòng nhiều hơn một phần lo lắng, nhiều hơn một phần trách nhiệm.
Nữ nhân hắn đang ôm trong tay không còn là mỹ nữ đại minh tinh cao cao tại thượng mà xa lạ nữa, đối phương hiện giờ là người phụ nữ của hắn, là vợ của hắn, và có thể là người sẽ cùng hắn đồng sinh cộng tử đi qua cả một đời người.
Đối với tương lai sau này của mình, hắn cũng đã có suy nghĩ khác trước rồi.
Lúc trước, hắn chỉ cầu có thể sống thoải mái, tự do tự tại, không phụ lão thiên hậu ái dị thường cho sống lại kiếp này, còn lại hết thảy những điều khác đều không trọng yếu.
Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, Thẩm Ngôn đã có người khiến mình cần lo lắng cũng như chịu trách nhiệm, hắn nhất định phải làm được điều gì đấy.
Tối thiểu nhất cũng phải nuôi được gia đình.
Tuy rằng Địch Lệ Nhiệt Ba rất giỏi, gia cảnh lại giàu có, nhưng tiền của nàng chính là của nàng, Thẩm Ngôn là nam nhân, không thể ăn bám nàng như trước, hơn nữa hắn còn phải trở thành chỗ dựa cho nàng mới đúng.
Chỉ có điều, Thẩm Ngôn tự nhủ, dù làm gì thì làm, bản thân mình không thể phạm lại sai lầm của kiếp trước, vì lao đầu đi kiếm tiền mà xem nhẹ hết thảy những cái khác, bỏ gốc lấy ngọn. Nếu vấp ngã hai lần cùng một lý do như thế, hắn sống lại xem như cũng uổng phí rồi.
...
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không định ở lại phòng Thẩm Ngôn nguyên đêm, nàng đến cùng vẫn còn có chút chột dạ, sợ bị Dương Mật bắt gặp.
Đêm nay Dương Mật có một cảnh quay quan trọng, nhưng cậu ấy mà quay xong thì kiểu gì lúc trở lại khách sạn cũng sẽ tới tìm Thẩm Ngôn một lát, nếu để Mật tỷ nhìn thấy bộ dáng này của hai người, vậy thì không dễ giải thích lắm.
Thế nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn có chút kháng nghị nho nhỏ, ấy là nàng cho rằng mình không cần thiết phải giải thích cái gì cả.
...
Nhìn tư thế đi đường có chút kỳ quặc của Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn không khỏi phì cười. Dẫn nàng về phòng xong, hắn mới quay lại phòng mình.
Thẩm Ngôn ngồi thừ người trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Bác.
"Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, cậu thế mà chủ động gọi điện thoại cho anh." Tiếng cười ha hả của Hoàng Bác theo đầu kia điện thoại truyền đến.
Thẩm Ngôn hỏi: "Anh có tiện nói chuyện một lát được không?"
"Được thôi, anh đang ở nhà ấy mà, cùng chị dâu cậu xem tivi."
"Ừm, tôi có chính sự cần hỏi ý kiến anh."
"Xùy!" Hoàng Bác cười rộ lên, "Chính sự gì?"
Thẩm Ngôn trầm tư một lát rồi dứt khoát nói thẳng: "Tôi yêu rồi."
"..."
"Uy, anh còn đó không?"
"Đây này, đây này!" Hoàng Bác chép chép miệng, nói: "Cảm giác có chút theo không kịp suy nghĩ của cậu. Đại ca à, đến vợ mà cậu cũng cưới một lèo năm người rồi. Thế mà bây giờ cậu còn nói với anh cậu đang yêu đương? Nɠɵạı ŧìиɧ sao? Cái này anh không giúp được, cũng không cho cậu lời khuyên gì được đâu."
Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Nói tầm bậy cái gì đó, trước đó anh biết mà, vì chút hiểu lầm nên tôi và năm cô ấy mới buộc dính cùng một chỗ mà thôi."
"Cho nên hiện tại thật sự là ở cùng một chỗ rồi?"
"Ừm!"
"Cả năm người?”
"Một thôi!"
"Dương Mật?"
"Nhiệt Ba!"
"Vậy Dương Mật bỏ đâu?"
"..." Thẩm Ngôn không nói gì, trầm mặc chốc lát mới ngập ngừng đáp: "Nàng ấy... tạm thời không có, cũng có thể là mãi mãi cũng không có, ai biết rõ trước điều gì đâu."
Hoàng Bác hít một hơi thật sâu, "Coi cuộc sống bừa bãi của cậu kìa, vừa nhìn liền biết tình cảm của cậu sau này chắc chắn hỗn loạn mà, cũng bởi vậy nên anh cậu đây mới nhiệt tình bỏ phiếu ủng hộ quốc gia hủy bỏ chế độ một chồng nhiều vợ đấy. Chỉ cưới một người vợ thôi đã đủ phiền phức, cậu lại còn..."
Hoàng Bác nói còn chưa dứt lời thì đầu dây điện thoại bên kia đã truyền đến một tiếng ‘bốp’ kèm theo tiếng la oai oái của anh ta, hẳn là vừa bị người ta đập cho một quyền.
Đoán chừng là vợ của Hoàng ảnh đế.
Hoàng Bác có thể được xem như số ít nam nhân tốt trong vòng giải trí này. Vợ anh ta là người ngoài ngành, kết hôn với nhau khá sớm, nhiều năm như vậy rồi mà Hoàng Bác cũng chưa từng dính phải một scandal tình ái nào. Người xung quanh đều thấy tình cảm giữa phu thê bọn họ phi thường ân ái.
"Khụ khụ, cái kia…. rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Hoàng Bác ho khan mấy tiếng chữa ngượng.
Thẩm Ngôn ngại ngùng đáp: "Đã xác định yêu đương rồi thì nhất định phải phụ trách người ta, cho nên tôi muốn đi làm kiếm tiền nuôi gia đình."
Hoàng Bác trêu chọc: "Bộ cậu cảm thấy Nhiệt Ba thiếu tiền sao? Người ta đang lúc đương hồng (nổi tiếng) có được hay không?"
Thẩm Ngôn thở dài một phen: "Nàng có tiền là chuyện của nàng, dù sao thì bản thân tôi cũng nên làm ra chút vốn liếng gì chứ. Bác ca, tôi nói anh nghe, đây là vấn đề thái độ, vả lại nếu như tôi có tiền thì Nhiệt Ba cũng không cần vì tiền mà phiền não, vất vả nữa. Nàng ấy muốn làm cái gì thì làm cái đó, kia không tốt hơn sao?"
Hoàng Bác gật gù: "Cậu nói vậy cũng đúng, thế cậu đã nghĩ kỹ làm sao để kiếm tiền chưa?"
- -------
Chương sau: Mùi Hương Vấn Vít Không Tan