Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 50: Diễn Viên Vào Chỗ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Ngôn là ai, người bên đoàn làm phim đều biết rõ, dù sao hắn cũng đã sinh hoạt tại đây suốt thời gian qua.

Thế nhưng danh tiếng của Thẩm Ngôn tại đoàn làm phim không quá tốt, dù rằng hắn cái gì cũng không làm qua, cũng không đắc tội với ai, nhưng vẫn như cũ khiến rất nhiều người chướng mắt.

Bởi vì trong lòng của hầu hết mọi người, hắn chính là một kẻ ăn bám, dựa vào việc nấu cơm và lăng xăng phụ việc vặt xung quanh cho nữ nhân để kiếm sống.

Nhất là sáng nay biết được Thẩm Ngôn muốn diễn một vai trong bộ phim này, hơn nữa còn là do Dương Mật mở miệng nói chuyện cùng đạo diễn, cuối cùng cố ý đi cửa sau thêm một nhân vật cho hắn, thái độ của đám người xung quanh lại càng phản cảm ác liệt.

Dựa vào nữ nhân để kiếm cơm, Thẩm Ngôn còn là đàn ông sao? Dựa vào nữ nhân để kiếm cơm thì có gì là tài ba? Dựa vào cái gì mà mình không thể có được cơ hội may mắn trời cho như vậy?

Đúng thế, trong lòng đại đa số mọi người, cái cuối cùng mới chính là trọng điểm.

Tất cả sự chán ghét dành cho Thẩm Ngôn kỳ thật đều bắt nguồn từ việc ghen tỵ.

Nhưng mà dẫu cho trong lòng cảm thấy không ưa cỡ nào thì giờ phút này, nhìn thấy Thẩm Ngôn ăn vận phục sức cổ đại, đội tóc giả chỉn chu bước ra, cho dù là kẻ căm ghét hắn nhất như Dương Lập Hoa cũng đều không thể không thừa nhận, tên nam nhân ăn bám kia quả thật có vẻ ngoài quá sức đẹp mắt.

Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song.*

Thẩm Ngôn mặc trang phục cổ đại thật sự đã thể hiện hoàn mỹ câu nói này.

Đạo diễn nhìn thấy tạo hình của Thẩm Ngôn xong cũng phi thường hài lòng, đây chính là Đông Phương Chiêu Ngọc trong lòng ông. Phải biết, theo kịch bản thì Đông Phương Chiêu Ngọc chính là kẻ đầu tiên được người trong giang hồ xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử, nếu như vẻ ngoài của Thẩm Ngôn quá tệ thì dù có đắc tội Dương Mật, ông ta cũng nhất định phải can ngăn nàng chọn vai diễn này cho hắn.

Thế nhưng may là nhan sắc của Thẩm Ngôn không khiến ông phải thất vọng.

"Hừ, cũng chỉ là may mắn sở hữu cái túi da tốt (vẻ ngoài đẹp đẽ) một chút mà thôi, chứ tên đấy thì có tài cán gì?"

"Ai, hiện tại ngành giải trí đã hoàn toàn bị những người như này làm loạn rồi, chỉ cần có danh tiếng có lưu lượng** là đủ, còn tài năng thì chẳng ai quan tâm nữa, riết rồi a miêu a cẩu gì cũng dám vỗ ngực xưng mình là diễn viên."

"Nhìn đi nhìn đi, một hồi khẳng định sẽ có trò hay để xem, gã đó cũng không tự nhìn lại mình, chỉ là con chó đi theo làm trò mua vui cho nữ nhân mà thôi, nghĩ rằng nịnh nọt khiến Dương Mật cao hứng thì liền có thể làm diễn viên chắc? Đợi lát nữa thực tế sẽ nói cho hắn biết, cái gì gọi là ý nghĩ hão huyền."

"Mẹ nó, lão tử làm diễn viên quần chúng đã mười năm nay cũng không ngóc mình lên nổi, vậy mà một người mới như hắn ta, cũng chỉ biết dựa vào việc mình có vợ là minh tinh liền chạy đến đây giành một vai diễn sao? Cái này mẹ nó còn có nửa điểm công bằng à?"

"Ha ha, ai bảo hắn ta không biết làm gì khác chứ, này tôi nói cậu nghe, tối thiểu người ta còn biết ăn hào sống, hơn nữa còn ăn được một lần tận năm cái, cậu có khả năng làm được như hắn không? Ha ha ha ha!"

"..."

Không ít nhân viên công tác trong đoàn làm phim cùng các diễn viên khác giờ phút này đều vây chung quanh, phần lớn bọn họ đều dùng ánh mắt chế giễu châm chọc nhìn Thẩm Ngôn, quá đáng hơn nữa là trong vô vàn tiếng nghị luận xung quanh đã bắt đầu có kẻ lái sang những chuyện bịa đặt cực kỳ khó nghe.

Đương nhiên, cũng chỉ là trong âm thầm mà thôi, ở trước mặt người trong cuộc thì khẳng định là không dám nói, ai cũng biết rõ vợ của Thẩm Ngôn là ai, tại đoàn làm phim này mà đắc tội Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, có còn muốn lăn lộn kiếm sống nữa hay không?

Mà ở đằng kia, hai đại minh tinh vẫn đang một mực đi theo bên người Thẩm Ngôn, ánh mắt mang theo vẻ thưởng thức, còn có chút tự hào và kiêu ngạo khó nói rõ, tóm lại từ đầu đến cuối, gần như chẳng mấy khi nào ánh mắt bọn họ rời khỏi người hắn.

Các nàng cũng không nghĩ tới, Thẩm Ngôn hoá trang cổ đại sẽ tốt như vậy, vừa tuấn tú, đẹp trai, lại còn tiêu sái, phóng khoáng vô cùng. So sánh với Lý Thanh Phong thì rõ ràng trông Thẩm Ngôn còn giống nam chính hơn.

"Phong ca, lát nữa anh cũng đừng mềm lòng mà chừa cho hắn thể diện nhé."

Cách đó không xa, Dương Lập Hoa âm trầm nghiêm mặt, nhỏ giọng nói với Lý Thanh Phong.

Một hồi người sẽ cùng Thẩm Ngôn đối mặt diễn xuất chính là nam nhân vật chính Lý Thanh Phong.

Dương Lập Hoa từ sớm đã đến đây, không ngừng giật dây sư huynh đồng môn, muốn y lát nữa khi đối diễn phải làm cho kẻ tay ngang như Thẩm Ngôn mất mặt vào.

Gã tin tưởng lấy kỹ năng diễn xuất của Lý Thanh Phong, khẳng định thừa sức nghiền ép Thẩm Ngôn. Tuy rằng Lý Thanh Phong cũng không phải là diễn viên phái thực lực gì, nhưng bất kể nói thế nào thì y cũng đã diễn qua vô số bộ phim cực nổi, tính ra thì chắc chắn mạnh hơn nhiều so với người mới như Thẩm Ngôn.

Trên thực tế, Lý Thanh Phong căn bản cũng không cần gã giật dây, coi như Dương Lập Hoa không nói gì, hiển nhiên y cũng sẽ không để Thẩm Ngôn thoải mái.

Mối hận đoạt vợ cũng không chỉ mình Dương Lập Hoa phải trải qua.

"Cố lên!" Dương Mật kiễng chân lên cao, giúp Thẩm Ngôn sửa sang lại mái tóc giả, mỉm cười khích lệ hắn.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng quên mất việc trước đó hai người tách ra trong không vui như nào, lại càng quên béng lời thề cả đời này cũng không muốn qua lại gì với hắn, giờ phút này nàng đang nhiệt tình như con cún nhỏ, vui vẻ cười cười giơ lên nắm đấm be bé, ý bảo Thẩm Ngôn cố lên.

Một màn này Lý Thanh Phong thu hết vào mắt, khiến tâm tình của y càng thêm hỏng bét, sự chán ghét dành cho Thẩm Ngôn theo đó cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hỗn đản, lão tử sẽ dạy cho mi biết rõ cái gì là diễn kỹ.

"Các tổ chuẩn bị!"

"Diễn viên vào chỗ!"

Dưới sự chỉ huy của đạo diễn, các nhân viên ekip đoàn làm phim nhanh chóng quay về vị trí của mình, Thẩm Ngôn cùng Lý Thanh Phong cũng nghe lời, mau mắn đi vào sơn động mà tổ dựng cảnh đã dàn dựng suốt đêm qua.

Lý Thanh Phong ngồi xếp bằng tại cửa hang, còn Thẩm Ngôn thì quay thân hướng về phía ống kính, đứng khuất bên trong sơn động.

"Action!"

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, ống kính lập tức nhắm ngay Lý Thanh Phong.

Chỉ chớp mắt, sắc mặt Lý Thanh Phong đã thay đổi, trên mặt lộ ra một vòng hoảng hốt, sau đó kinh ngạc nhìn về bóng người phía trước, lắp bắp nói: "Kỳ... Kỳ vương? Ngài là Đông Phương Chiêu Ngọc?"

Dường như bị tình địch trước mắt kí©h thí©ɧ tiềm lực của bản thân, Lý Thanh Phong hôm nay phát huy vượt xa bình thường, vẻ mặt kinh ngạc đặt rất đúng chỗ, khiến cho trợ lý giám thị đang ngồi sau đạo diễn liên tục gật đầu, đồng thời cậu ta cũng có chút lo lắng.

Khi hai diễn viên đối diễn, sợ nhất là một người trong đó đột nhiên phát huy bất thường, cứ như vậy thì người còn lại rất khó đỡ được, cả tràng kịch cũng vì thế mà bị hỏng.

Mà Thẩm Ngôn chỉ là một người mới tập tành làm diễn viên, hắn có thể đỡ được sao?

Lý Thanh Phong nói xong lời thoại, ống kính lập tức chuyển sang Thẩm Ngôn.

Hắn đứng thẳng người lên, thân thể thẳng tắp vừa đủ lại không hiện ra sự cứng ngắc.

Dừng mất một giây, Thẩm Ngôn mới vung tay áo quay người lại.

Ống tay áo tung bay, tóc dài theo gió bay lượn, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, hình tượng tuấn dật mà tiêu sái đập thẳng vào tầm mắt tất cả mọi người xung quanh.

- ------------

(*) “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”, còn trong ngữ cảnh truyện này chỉ đơn thuần là mọi người đang khen dáng vẻ ăn mặc cổ trang của Thẩm Ngôn hết sức đẹp mắt, ngọc thụ lâm phong.

(**) Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Có được họ rồi thì doanh thu phòng vé nhất định sẽ thắng lớn, có được họ rồi thì tỷ suất người xem phim truyền hình nhất định sẽ rất cao, có được họ rồi thì tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lượng lớn người quan tâm, theo dõi.

Nói chung, “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như “Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh”… Tương tự như vậy, những thứ này được áp dụng cho những nữ minh tinh thì được gọi là Lưu lượng tiểu hoa.

Không phải người nghệ sĩ giỏi nào cũng có fan hâm mộ hùng hậu, ngược lại, những mỹ nam/mỹ nữ trẻ tuổi không có tài cán gì mấy (Diễn xuất không tốt…) nhưng lại sở hữu gương mặt đẹp bức người thì vẫn dư sức gom về cho mình một cộng đồng fan hâm mộ đông đảo, trở thành lưu lượng tiểu sinh/lưu lượng tiểu hoa trong lòng khán giả.

- -----------

Chương sau: Năng Lực Diễn Xuất
« Chương TrướcChương Tiếp »