Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ không cam lòng, nấu cơm, ca hát,... cái gì bị đả kích thì còn chưa tính, ngay cả đánh bài vốn là sở trường của bọn họ mà tên này cũng dám phách lối như vậy?
Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự không hề khoác lác, danh hiệu nữ thần bài của hai nàng không phải chỉ là hư danh, mà xưa giờ khi đánh bài cùng người khác, các nàng đều là thắng nhiều thua ít.
Phong cách của bọn họ tương đối khác biệt, Dương Mật là trình độ chơi bài tốt, nàng vốn thông minh, phản ứng lại nhanh, quan trọng là trí nhớ rất tốt, luôn nhớ được hầu hết quân bài đã đi, mỗi lần đều có thể đánh ra lá bài thích hợp, hơn nữa còn có thể đại khái đoán được trong tay đối thủ còn lại lá bài nào, nhờ vậy mà tự nhiên là ăn tiền không ít của vô số người.
Mà Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ đơn thuần là vận khí cực kỳ may mắn, tay bốc lên thường xuyên đều là bài tốt, cứ việc trình độ chơi bài vô cùng tầm thường, nhưng do sở hữu toàn quân bài lớn và đẹp, muốn thua nhiều cũng là chuyện không tưởng.
"Nói khoác ai mà không biết, có giỏi thì phân cao thấp trên ván bài xem, đừng chỉ ở đó nói suông." Dương Mật lắc lắc mấy lá bài trên tay, khích bác Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn vẫn lắc đầu, ngồi yên trên ghế, đón gió mát ngoài cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần.
Địch Lệ Nhiệt Ba tự mình nhảy xuống giường, trực tiếp kéo tay hắn lên, "Tới chơi đi mà, nhanh lên nhanh lên."
Thẩm Ngôn thở dài nói: "Các cô thật sự chơi không lại tôi đâu, tôi khống chế không nổi, cuối cùng thắng quá thì bảo đảm sẽ khiến các cô giận dỗi, không vui rồi quay lại trách ngược tôi bắt nạt các cô nữa."
"Má ơi, anh cũng quá khoa trương rồi đấy, lại còn cái gì mà nhịn không được? Tôi nói anh nghe, hôm nay anh nhất định phải chơi, anh cứ yên tâm, bất kể kết quả thắng thua như nào, bọn tôi khẳng định sẽ không trách anh."
Dương Mật cũng tới kéo tay Thẩm Ngôn.
Hai đại mỹ nữ cứng rắn lôi kéo Thẩm Ngôn lên trên giường, ấn thân thể hắn ngồi xuống.
"Chơi đấu địa chủ đi, bọn tôi hay chơi cái này!" Dương Mật thành thục xào bài.
Thẩm Ngôn gật gật đầu.
Dương Mật lại nói: "Chơi bài không chẳng có ý nghĩa gì, hay là chúng ta quy định người thua sẽ bị phạt đi, anh không có ý kiến gì chứ?"
Thẩm Ngôn tiếp tục gật đầu.
Dương Mật thấy vậy, trên mặt liền lộ ra nét cười giảo hoạt: "Bình thường bọn tôi hay chơi dán giấy lên mặt, nhưng lần này tôi nghĩ nên chơi kí©h thí©ɧ hơn một chút đi, anh dám không?"
Thẩm Ngôn đáp gọn: "Tùy tiện!"
Dương Mật nói: "Vậy thì tốt, kia nhóm chúng ta liền chơi vẽ con rùa đi, người thắng được quyền vẽ con rùa lên trên thân người thua, mỗi lần vẽ con rùa chỉ được vẽ to cỡ đồng xu thôi, người thua có thể lựa chọn vẽ ở trên phần nào cơ thể mình, thế nào?"
"Tùy tiện!"
"OK, quyết định như vậy đi!"
Dương Mật nhướng mày với Địch Lệ Nhiệt Ba một cái, Địch Lệ Nhiệt Ba vội nháy mắt, tỏ ý mình hiểu được rồi.
Hai nàng là quyết tâm muốn tìm về danh dự, lấy việc đánh bài hôm nay báo lại mối thù bị Thẩm Ngôn sỉ vả suốt mấy ngày qua.
Dương Mật xào bài xong liền đặt suốt tấm đệm lót, ba người bắt đầu lấy bài của mình, bởi vì là ván đầu tiên nên người lấy bài trước nhất là Dương Mật sẽ được ưu tiên gọi địa chủ.
Bài của nàng không tệ, mặc dù không có con Joker, nhưng bài lại khá lớn, hai con 2, ba con A, ba con K, bài rất chỉnh tề.
Thế nhưng nàng không có ý định giành quyền làm địa chủ, bởi vì nàng cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đã sớm thương lượng xong, các nàng nhất định phải đứng về cùng một phe từ đầu tới cuối, kiên quyết đối địch Thẩm Ngôn đến cùng.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở cửa dưới Dương Mật, tiếp theo là tới lượt nàng, nhưng nàng cũng không muốn làm địa chủ.
"Ba điểm!"
Thẩm Ngôn trực tiếp cầm lấy ba tấm bài còn lại, gọi ba điểm, chính thức trở thành địa chủ.
Dương Mật nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, Địch Lệ Nhiệt Ba gật gật đầu, đắc ý cười trộm, bài của nàng không lớn, nhưng lại rất thuận, không có rác lẻ. Ba con 3, ba con 4, ba con 5, một cái sảnh, chỉ cần Dương Mật thả nàng một lượt, nàng nhất định có thể đánh ra hết bài một lượt, giành phần thắng ván này.
Nhặt được bài tốt xong, hai cô gái ăn ý giảo hoạt nhìn Thẩm Ngôn, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem sẽ được vẽ con rùa ở chỗ nào trên người hắn.
Ván đầu tiên thì chắc chắn Thẩm Ngôn sẽ lựa chọn vẽ trên mu bàn tay hoặc là trên cánh tay, tuy địa phương đó không quá thú vị nhưng các nàng cũng không vội, từ từ vẽ là được rồi, chờ những địa phương an toàn ấy vẽ đầy, các nàng liền có thể vẽ thẳng lên mặt hắn, bắt hắn mang cái mặt đó ra ngoài gặp người khác cho biết.
Hơn nữa còn nhất định phải chụp ảnh lưu niệm, chờ sau này Thẩm Ngôn lại phách lối nữa thì các nàng sẽ đem ảnh chụp lấy ra, nếu như dạy mãi không sửa thì sẽ uy hϊếp phát tán ảnh chụp lên mạng, xem xem hắn có phục hay không.
"3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K, A."
Thẩm Ngôn ra bài trước, trực tiếp đánh xuống một sảnh lớn, thẳng từ con 3 đến con Ách.
"Cái gì, hên vậy thật sao?" Dương Mật nuốt một ngụm nước bọt, bỗng dưng cảm thấy thật áp lực.
"Không thể!" Địch Lệ Nhiệt Ba một tay cầm bài, một tay bưng lấy gương mặt xinh đẹp, ảo não kêu lên.
"Đôi vương!" (2 con Joker)
Thẩm Ngôn lại đánh xuống hai lá bài, lần này trực tiếp oanh tạc cả bàn.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba trợn tròn mắt, nhìn bốn lá bài còn lại trong tay Thẩm Ngôn, nét mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Không cần hỏi cũng biết, nếu dám đánh đôi vương sớm như thế, ắt hẳn bài của hắn không có nhiều rác, bốn lá còn lại chắc là ba mang một (ba lá giống nhau kèm một lá rác), đây là muốn ăn trắng các nàng rồi.
Hai đại mỹ nữ cực kỳ tức giận, ván đầu tiên không ngờ đã để thua thảm như vậy, nhưng các nàng cũng không có cách, đây không phải là do trình độ chơi bài có vấn đề, mà chỉ có thể nói bài của Thẩm Ngôn quá tốt, quá thuận, một lần đi đã có thể bắt các nàng ‘cống bài’ ngay tại trận.
Đừng nói Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ là nữ thần bài của studio, cho dù nữ thần bài đẳng cấp thế giới có đến đây thì kết quả cũng tới thế mà thôi.
"Ba con J và một con 6, thế nào?"
Quả thật bốn lá bài còn lại của Thẩm Ngôn chính là ba mang một.
"Hầy, là do bài của anh quá tốt thôi!" Dương Mật không phục, thả bài xuống.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chơi có chịu, đưa cây bút lông mà bình thường các nàng hay dùng để highlight kịch bản cho Thẩm Ngôn.
"Này. anh mau vẽ đi!"
Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi không vui, chìa bàn tay nhỏ ra lắc lắc, ý bảo Thẩm Ngôn vẽ vào trong lòng bàn tay nàng.
Ván đầu tiên mà thôi, không quan trọng, dù sao cũng chỉ vẽ ở trong lòng bàn tay, không có gì ghê gớm lắm, ván tiếp theo gỡ gạc lại là được.
Chuyện bài bạc, nào có ai có thể toàn thắng, thua một hai ván là chuyện không thể bình thường hơn.
- ---------
Chương sau: Không Phải Cuộc Đời Lúc Nào Cũng Như Mong Muốn
- --
- -
-
Thú thiệt là muội mù tịt chuyện bài bạc, bài Tiến Lên bình thường còn vật lên vật xuống, qua cái Đấu địa chủ này thì ngu toàn tập luôn. Vì vậy vừa đi tra google vừa tham khảo ý kiến của người xung quanh rất nhiều nhưng vẫn lo mình diễn tả lại bị sai ý, nếu có gì không đúng, mong mọi người góp ý lại để muội chỉnh sửa nha, huhu, mấy chương bài bạc này thiệt hại não nhau quá điiiiii