Cười một trận vui vẻ xong, ánh mắt của Đông Lỵ Á lại tập trung nhìn về cặp đôi trung niên cách đó không xa, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nếu như hai người họ là vợ chồng thật, vậy thì tình cảm của bọn họ thật đáng giá để người ta hâm mộ. Chồng à, chờ đến khi hai chúng ta già rồi cũng sẽ nắm tay nhau cùng đi xem phim như vậy nhé, có được không?”
Thẩm Ngôn ôm ghì lấy cái eo nhỏ nhắn của Đông Lỵ Á, đầy cưng chiều đáp: "Được chứ. Đợi đến lúc hai chúng ta già đi, cũng lại sẽ có người trẻ tuổi ở phía sau nghị luận hai chúng ta, nói chúng ta chắc chắn là đang nɠɵạı ŧìиɧ.”
"Ha ha ha, chỉ là không biết rõ những đứa trẻ đó có nhan sắc bức người như hai chúng ta hay không thôi."
"Nam khẳng định là rất đẹp trai, còn nữ thì..."
"Nữ thì thế nào?"
"Cô gái đương nhiên cũng xinh đẹp, nhiều lắm là khác ở chỗ nhiều chuyện mà thôi."
"Nhiều chuyện thì làm sao, em chính là thích hóng chuyện bát quái như vậy đấy. Anh mà dám chê em, em cắn chết anh."
- ------
Sau khi xem xong bộ phim mà không để lại bất kỳ một chút ấn tượng gì, Đông Lỵ Á ngồi dậy, vươn vai ngáp to một cái, cuối cùng quyết định lôi kéo Thẩm Ngôn đi mua quần áo cho hắn để thay đổi không khí.
Bộ quần áo mà Thẩm Ngôn đang mặc lúc này chính là trang phục Dương Mật chuẩn bị cho anh, cũng là hàng hiệu, áo sơ mi trắng, quần đen bình thường, giày thể thao trắng. Thâm Ngôn cảm thấy không tệ, mặc cũng rất dễ chịu.
Nhưng Đông Lỵ Á lại chẳng hài lòng chút nào, nàng chê từ màu sắc tới chất vải, lại chê kiểu dáng cả áo lẫn quần, cuối cùng khoát tay quyết định phải mua một bộ đồ khác, nâng cao thẩm mỹ của Thẩm Ngôn lên.
Thẩm Ngôn nghe vậy cũng chỉ cười cười, không nói gì, hắn biết rõ cô nàng này lại lên cơn khó chịu chỉ vì đây là bộ đồ mà Dương Mật mua tặng hắn mà thôi. Mùi dấm chua đã bay vòng vòng trong không khí rồi.
Cũng chính bởi vì vậy mà Thẩm Ngôn quyết đoán không nói gì thêm.
Thẩm Ngôn cũng không ngốc, hắn biết rõ phụ nữ dù bao nhiêu tuổi, bất kể xấu xí hay là xinh đẹp, tính cách bao dung hay ích kỷ, thân phận địa vị cao thấp thế nào, chỉ cần là yêu vào thì đều sẽ rất dễ ghen tuông.
Mà khi gặp phải tình huống này thì cách duy nhất chính là làm theo ý của người phụ nữ, tuyệt đối không được cãi lại, không cần giải thích.
Bằng không cuối cùng chịu tội khẳng định vẫn là người đàn ông.
Hai người dắt tay nhau vào một cửa hàng, đúng lúc đó, chiếc điện thoại mới mua của Thẩm Ngôn đột ngột vang lên nhạc chuông báo có người gọi tới.
Đông Lỵ Á nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại len lén liếc nhìn cái di động trong tay Thẩm Ngôn. Một bộ muốn biết ai gọi đến, nhưng dáng vẻ lại giả vờ như không quan tâm.
Thẩm Ngôn nhìn cảnh này có chút buồn cười, bèn chủ động đưa điện thoại ra trước mặt cô nàng, "Em xem thoải mái đi, anh không có việc gì phải che giấu em đâu."
Điện thoại báo người gọi tới là Hoàng Bác!
Nhìn thoáng qua, Đông Lỵ Á liền thu hồi ánh mắt, kiêu ngạo bĩu môi, đáp: “Em không hiểu anh đang nói gì cả, em có nói em muốn nhìn điện thoại anh à? Em đâu phải là người bụng dạ hẹp hòi như thế, em rất biết tôn trọng tự do cá nhân của người khác, anh đừng có mà hiểu lầm.”
Thẩm Ngôn nhún nhún vai, ấn nút nhận cuộc gọi.
"Cậu đang ở chỗ nào mà ồn vậy?" Hoàng Bác nhận ra thanh âm ồn ào bên phía Thẩm Ngôn.
"Kinh Thành!"
“Anh biết cậu về Kinh Thành rồi, nhưng Kinh Thành siêu rộng, rốt cuộc cậu đang ở chỗ nào?”
"Vương Phủ tỉnh!"
"Sao cậu lại đi qua đó?"
"Xem người ta kéo cờ ấy mà."
"Bên Vương Phủ làm gì có tiết mục kéo cờ nào. Cậu bớt lừa anh, đến đó đi dạo phố chứ gì?"
Thẩm Ngôn phì cười, cùng Hoàng Bác trò chuyện dăm ba câu.
Hoàng Bác nói một hồi lại nổi hứng trêu chọc Thẩm Ngôn: "Lấy tính cách của cậu chắc chắn sẽ không tự mình đi dạo phố rồi, bồi vị kia à?"
"Ừm, là Nha Nha! Thế nào?"
"Ô ô ô ô!" Hoàng Bác cố ý kéo dài âm thanh, vốn định nói bậy đùa giỡn với Thẩm Ngôn một chút, nhưng nghĩ lại thì hẳn Đông Lỵ Á đang ở bên cạnh đối phương, lời mình nói lại vào tai cô nàng kia hết thì cũng không hay ho gì, vì vậy Hoàng Bác cũng không nhiều lời nữa, thẳng thắn nói ra mục đích mình gọi tới: "Không có việc gì, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, vợ chồng anh cũng đang ở gần chỗ cậu, tối nay mấy người chúng ta tụ tập một bữa nào."
“Anh đợi một lát.” Thẩm Ngôn nhìn về phía Đông Lỵ Á, khẽ hỏi: "Hoàng Bác mời chúng ta đi ăn cơm, em muốn đi không?"
Đông Lỵ Á vui vẻ gật đầu, "Đi chứ."
Thẩm Ngôn áp di động lên tai lại, nói với người ở đầu dây bên kia: "Chốt cho tôi thời gian và địa điểm đi."
Hoàng Bác xùy một tiếng khinh thường, "Trước kia còn tưởng rằng cậu kiêu ngạo lắm, không nghĩ tới thì ra cũng chỉ có thế. Muốn làm gì hay ra ngoài cùng anh em ăn cơm uống rượu vậy mà cũng cần vợ gật đầu đồng ý?"
Thẩm Ngôn thở dài, "Nói cứ như anh không giống tôi ấy? Anh không cần chị dâu đồng ý cũng có thể ra ngoài tụ tập được à?"
Hoàng Bác cười hì hì đáp: "Cần, đương nhiên cũng cần, chúng ta đều là những người đàn ông tốt, cái này gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã."
Hoàng Bác nói năng câu sau đá câu trước, không logic chút nào, Thẩm Ngôn nghe vậy liền hiểu, hẳn là vợ của anh ta đang đứng ngay cạnh bên.
"Được rồi, tẹo nữa anh nhắn địa chỉ qua máy cậu, bồi Nha Nha đi dạo phố một lát rồi qua đó nhé, lâu rồi không gặp, hai anh em ta uống với nhau chút."
Thẩm Ngôn cúp điện thoại xong, chỉ chốc lát sau tin nhắn Wechat của Hoàng Bác đã tới.
Đông Lỵ Á ghé đầu lại nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, "Chỗ này em biết đấy, từ đây đi qua đó không xa, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi mua quần áo trước đã."
Đông Lỵ Á mua cho Thẩm Ngôn hai bộ quần áo, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đầy đủ mọi thứ.
Dáng người của Thẩm Ngôn đã được hệ thống ‘nâng cấp’ không chỉ một lần, hơn nữa hắn lại có thời gian dài dưỡng sinh Luyện Khí, phối hợp với khuôn mặt không góc chết đó quả nhiên là cái móc treo quần áo tiêu chuẩn, mặc gì cũng đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với mấy con ma-nơ-canh trong shop.
Điều này khiến Đông Lỵ Á trỗi dậy niềm ham muốn muốn mua thêm đồ cho Thẩm Ngôn, bởi vì nhìn những sản phẩm mình lựa ra rồi mặc lên người hắn đẹp mắt rực rỡ như vậy thật sự rất có cảm giác thành tựu. Nếu không phải buổi tối đã hẹn cùng Hoàng Bác ăn cơm, nàng có thể lôi kéo hắn đi mua sắm cho tới khi nào tất cả cửa hàng của khu phố này đóng cửa thì thôi.
Ngoại trừ trang phục, Đông Lỵ Á còn mua thêm cho Thẩm Ngôn kính râm, mũ lưỡi trai, khẩu trang... không thiếu thứ gì, thế nhưng cô nàng lại chẳng sắm sửa gì cho bản thân. Đông Lỵ Á thậm chí còn lén lút đi qua cửa hàng chuyên bán quần nội y cho nam, nhưng nàng lại không để cho Thẩm Ngôn vào theo, mua một túi to xong liền nhét vào trong tay Thẩm Ngôn, ý để hắn cầm hộ nàng.
Ra khỏi cửa hàng, hai người bèn vội vã lấy xe rồi di chuyển tới nơi đã hẹn với Hoàng Bác từ trước.
Địa phương mà Hoàng Bác chọn tên gọi là một trà lâu, nhưng nơi đây thực khách cũng có thể dùng bữa. Trà lâu này vốn là một phần thuộc Tứ hợp viện tạo thành, nằm ở bên trong một hẻm nhỏ, rất bí mật, là một nơi yên tĩnh, thích hợp để ăn bữa cơm thân mật. Khoan nói tới những cái khác, chỉ bàn về giá trị thì Tứ hợp viện rộng lớn giữa lòng thủ đô này cũng phải trị giá lên đến cả mấy ức tiền. (1)
Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á đến vừa sát giờ hẹn, vợ chồng Hoàng Bác đã đứng đợi sẵn ở cửa ra vào, Thẩm Ngôn xuống xe đưa chìa khóa cho nhân viên xong liền tiến lên vui vẻ chào hỏi.
- ----
(1) Một ức = một trăm triệu
Theo tỷ giá nhân dân tệ hiện tại thì căn tứ hợp viện trong truyện nhắc đến trị giá trên một ức tiền (một trăm triệu nhân dân tệ) là khoảng hơn 300 tỷ tiền Việt.