Ăn xong điểm tâm, Hoa Thiếu đoàn liền bắt đầu một ngày du ngoạn mới.
Hôm nay bọn họ chỉ cần ghi hình nửa ngày, theo lịch trình thì buổi sáng mọi người sẽ đi du lịch một vòng quanh Mãn Châu, tới giữa trưa thì có thể tạm nghỉ ngơi. Tổ tiết mục sẽ ‘buông tha’ cho các khách mời bốn ngày sinh hoạt tự do, ai muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, bốn ngày sau một lần nữa tập hợp để tiến hành chuyến du lịch kế tiếp.
Trước đây lúc bộ phận marketing tuyên truyền cho chương trình thực tế này đã nói show « Hoa Dạng Thiếu Niên » sẽ quay chuyến đi du lịch của tám nghệ sĩ trong hai tháng liên tục, nhưng thật ra đấy chỉ là thủ đoạn pr cho show mà thôi, đợi tới lúc biên tập thì bên ekip sẽ cắt ghép kéo dài thời gian như thể bọn họ đã thật sự đi chơi suốt hai tháng.
Bởi vì căn bản là chương trình này sẽ không thể thật sự di chuyển suốt hai tháng được.
Không nói tới việc tám nghệ sĩ của Hoa Thiếu đoàn đương nhiên không thể bỏ trống lịch trình làm việc bận rộn suốt hai tháng chỉ để quay show tống nghệ này, mà ngay cả các nhân viên công tác cũng khó mà ôm máy quay, đạo cụ… liên tục chạy theo bọn họ hai tháng trời ròng rã như vậy được.
Khác với việc quay phim, một bộ phim có thể kéo dài trong nhiều tháng trời, nhưng địa điểm quay thường sẽ cố định ở một phim trường rộng lớn như Hoành Điếm, hoặc nếu có di chuyển qua nhiều khu vực ngoại cảnh thì cũng không tới nỗi sáng đi, trưa đi, chiều đi, tối đi như « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Phải biết các đạo cụ, máy móc ghi hình đều vô cùng nặng nề và đồ sộ, việc thường xuyên bưng bê, sắp xếp máy quay lên xe - xuống xe như vậy thật sự rất vất vả cho các nhân viên công tác.
Thế nên thời gian quay thực tế của chương trình sẽ không thể nào kéo dài tới 2 tháng, nghệ sĩ cần thư giãn, bọn họ cũng cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Nửa ngày coi vậy trôi qua rất nhanh, ôm suy nghĩ chỉ vài tiếng nữa là sẽ được tự do ‘nghỉ phép’ vài hôm nên tâm tình của các thành viên Hoa Thiếu đoàn đều có vẻ rất thoải mái. Cả nhóm người cười cười nói nói, vui vẻ đi thăm quan từng cảnh đẹp nổi tiếng tại Mãn Châu mà Lôi Gia Âm đã lên sẵn lịch trình.
Mãn Châu mặc dù là thành thị nơi thảo nguyên, nhưng nơi đây không chỉ có các cảnh sắc xanh mướt như các vùng thảo nguyên mà Hoa Thiếu đoàn từng đi qua. Trên thực tế, Mãn Châu còn có không ít điểm du lịch tương đối đặc sắc.
Bởi vì Mãn Châu là một thành phố cảng có lịch sử lâu đời, là nơi giao nhau với đường biên giới, hay còn gọi là "cửa sổ của Đông Á" khi mà nó là cảng thương mại đất liền lớn nhất để nối liền giao thông giữa Hoa Hạ, Mông Cổ và Nga. Nằm ở biên giới Hoa Hạ - Nga, thành phố Mãn Châu nằm ở phía tây bắc của đồng cỏ Hô Luân Bối Nhĩ (Hulunbuir) ở Nội Mông, giáp với Đại Hưng An Lĩnh (Daxinganling) ở phía đông và hồ Hô Luân (Hulun) ở phía nam cũng như Mông Cổ ở phía tây và Liên bang Nga ở phía bắc.
Chính vì thế mà ở đây có rất nhiều địa danh, kiến trúc và món ăn mang đậm sắc thái dị vực.
Đập vào mắt các thành viên Hoa Thiếu đoàn là phong cách kiến trúc đặc biệt chịu ảnh hưởng của thực dân Nga và văn hóa Nga sâu sắc, thế nên các thành viên có cảm giác như mình đang đặt chân tới ngoại quốc vậy.
Khắp mọi ngóc ngách ở Mãn Châu đều dễ dàng bắt gặp những lâu đài tuyệt đẹp hoặc những tòa kiến trúc rất đặc trưng của nước Nga, phía trên sẽ có đỉnh chóp nhọn như củ hành cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều con búp bê khổng lồ đầy sắc màu khiến cả thành phố dường như cũng sinh động, tươi vui hẳn lên.
Tám thành viên lần lượt đi check-in từng địa điểm, bọn họ ghé qua thăm thú viện bảo tàng nghệ thuật; đại giáo đường Ưng Sơn; quảng trường Matryoshka; công viên voi ma mυ"ŧ Clock Tower, nơi đây có rất nhiều tác phẩm điêu khắc cổ xưa và các tác phẩm điêu khắc voi ma mυ"ŧ, tê giác, con nai sừng lớn, con hổ răng cưa...
Sau đấy bọn họ còn ghé qua con đường biên giới để hiểu rõ hơn về vùng phân ranh đất nước mình với nước bạn.
Đường biên giới tại đây là đường biên giới quốc tế dài thứ sáu trên thế giới, thị trấn Zabaykalsk của Nga nằm đối diện ở phía bắc của đảo Abagaitu và Mãn Châu Lý, phân ranh chủ quyền của hai quốc gia.
Các thành viên cứ thế đi dạo một vòng, mà cây kim đồng hồ cũng không chút nào nhàn rỗi, cũng miệt mài xoay đều theo bước chân của bọn họ, chẳng mấy chốc mà đã đến mười một giờ.
Ngay trước khu vực cắm cờ phân ranh đường biên giới, các thành viên liền kéo nhau đứng vào chụp chung một tấm ảnh lưu niệm, sau đó thi nhau nói lời tạm biệt với khán giả thông qua màn hình máy quay phim.
Đến đây thì xem như chuyến du lịch đầu tiên của Hoa Thiếu đoàn chính thức khép lại.
Nhìn lại thì hóa ra bọn họ đã đi du ngoạn và ở cùng nhau được năm ngày năm đêm rồi. Trước đó không cảm thấy gì, hiện tại ngẫm lại mới phát hiện thời gian đúng là trôi qua thật nhanh.
…
Tám thành viên quay trở về khách sạn thu dọn hành lý, chuẩn bị lái xe ra sân bay.
Nhân viên tổ tiết mục thì không được thoải mái như vậy, bọn họ còn phải bận rộn thu xếp rất nhiều thứ, không nói những cái khác, trước mắt, cả đám người phải lo gói ghém đạo cụ, máy quay rồi lái xe về Kinh Thành.
Lúc đi thì đi từng chặng đường nên từ Kinh Thành đến Mãn Châu không đến nỗi quá vất vả. Nhưng lần này quay về thì không thể lái xe một mạch mấy ngày liên tục được. Vì vậy Hoa Thiếu đoàn lần này không cần phải lại ngồi xe, tổ tiết mục rất tốt bụng đã đặt sẵn vé máy bay cho bọn họ, tất cả mọi người đều ngồi ở khoang thương gia.
Thật ra mang tiếng là được nghỉ ngơi mấy hôm, nhưng trong số tám thành viên, ngoại trừ Thẩm Ngôn ra thì bảy người còn lại đều vô cùng bận rộn.
Tổ tiết mục cho nghỉ nhưng bọn họ làm gì có dư dả thời gian mà ngồi chơi, phần lớn trên thân ai cũng có công việc và lịch trình riêng của mình.
Thật ra đây cũng là lý do nhà đài cho bọn họ mấy ngày nghỉ phép, bởi vì hợp đồng cả nghìn vạn cũng không thể ‘trói chân’ mấy vị đại minh tinh đây ở thảo nguyên suốt cả tháng trời được. Bọn họ có ai mà không cùng lúc ôm một đống lịch trình, chạy show khác nhau trên tay đâu.
Lần này quay trở lại kinh thành chỉ có ba người Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á và Nhạc Vân Bằng. Tống Đan Đan, Tống Tổ Nhi, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát và Lôi Gia Âm đều phải đáp chuyến bay đi tới địa phương khác.
Kỳ thật chân chính được về nhà cũng chỉ có Thẩm Ngôn với Đông Lỵ Á. Nhạc Vân Bằng tuy là đi cùng hai người bọn họ trở lại Kinh Thành, nhưng từ sớm trợ lý của anh ta đã gọi điện nhắc, cậu ta và người đại diện sẽ sớm đến sân bay đón Tiểu Nhạc đi thử trang phục rồi đi duyệt chương trình. Tối nay anh ta có một show diễn ở nhà hát. Cho nên mang tiếng là về lại Kinh Thành thì thật ra cũng là đi làm việc mà thôi. Coi như đổi ‘chỗ làm’ từ Mãn Châu về lại nội thành.
Thẩm Ngôn thì không cần phải nói, hắn vốn không phải là nghệ sĩ, hiện tại không ghi hình nữa thì đương nhiên lại quay về với trạng thái nhàn rỗi, chẳng có việc gì phải làm.
Đông Lỵ Á thì có nguyên nhân riêng, như trước đây đã từng nói, bởi vì nàng đã hết hạn hợp đồng với công ty quản lý cũ, mà nàng thì không có ý định gia hạn hợp đồng với bọn họ, thế nên hiện tại nàng đang là nghệ sĩ tự do, không có công ty quản lý. Đông Lỵ Á cũng dự định nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian ngắn, nàng còn phải suy nghĩ nhiều về kế hoạch sắp tới của bản thân cũng như sắp xếp lại đoàn đội truyền thông cho riêng mình.
…
"Anh nhất định phải nhớ em, mỗi phút mỗi giây đều phải nhớ em, anh biết chưa?"
Chuyến bay của Lưu Sư Sư sẽ cất cánh trước Thẩm Ngôn. Hôm nay nàng phải đi tới Cảng thành tham gia một hoạt động của nhãn hàng mà nàng là người đại diện phát ngôn.
Đối mặt với việc phải tách ra khỏi Thẩm Ngôn, Lưu Sư Sư hiển nhiên là cực kỳ u oán, phiền muộn. Nàng không tự chủ được, ấm ức tới nỗi hai mắt đỏ hoe, nếu không phải Thẩm Ngôn ở bên cạnh một mực dỗ dành thì đoán chừng đại mỹ nữ này đã khóc ầm lên ngay giữa nơi đông người rồi.
Dù sao mới vừa xác định quan hệ, cái chức Thẩm phu nhân này nàng còn chưa làm đã nghiện đâu mà đã phải lập tức rời đi, hỏi nàng làm sao có thể không uất hận cho được? Chưa bao giờ Lưu Sư Sư cảm thấy cái thân phận minh tinh lại đáng ghét như thế.
"Được rồi, được rồi, chỉ tách ra bốn ngày thôi mà, cũng không phải sinh ly tử biệt, nào có khoa trương tới vậy, em mau vào đi thôi, sắp trễ chuyến bay của em rồi kìa."
Thẩm Ngôn buồn cười hôn lên gò má của Lưu Sư Sư, bóp chặt bờ vai mỏng manh của nàng, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Người ta thì không muốn đi, chỉ muốn ở lại đây, vậy mà anh chẳng những không cảm động lại còn liên tục thúc giục em rời khỏi, anh đâu có thương em đâu." Lưu Sư Sư nấc nghẹn, cảm giác cực kỳ ấm ức.
"Làm gì có, sao lại không thương em được? Anh đâu có muốn em đi, là công việc bắt buộc thôi mà… Nào, ngoan!"
"Vậy anh phải nhớ em đó!"
"Dĩ nhiên là sẽ rất nhớ em!"
"Anh phải liên tục gọi điện thoại cho em!"
"Anh hứa, chỉ cần em rảnh là sẽ luôn giữ máy nói chuyện với em."
"..."
Lưu Sư Sư lưu luyến không rời, cuối cùng trước sự khuyên nhủ của Thẩm Ngôn, đành phải miễn cưỡng tiến vào khu vực làm thủ tục check-in để lên máy bay, cứ mỗi bước đi lại nhung nhớ quay đầu lại nhìn hắn…