Chương 14: Cho đến khi chúng tôi gặp nhau
Bầu không gian màu xanh da trời của hành tinh tôi xuất hiện.
Chúng tôi đang ở phía trên biển tiến về các bờ biển. Mặt trời bắt đầu xuất hiện phía trên chân trời, và nó kéo dài các tia sáng vàng giữa các đám mây bạc. Bầu trời trong xanh, biển phản chiếu ánh sáng lấp lánh ; các ngọn núi của California xuất hiện từ phía xa xa.
« Hành tinh của tôi thật đẹp tuyệt vời, mọi thứ đều đẹp… »
« Tôi đã nói với cậu như thế. Nó thật đẹp diệu kỳ và bởi vì người của các cậu không chú ý đó thôi. Các bạn không chỉ không quan tâm đến mà còn phá hủy nó và cũng phá hủy chính mình. ». Nếu các cậu người anh em của chúng tôi hiểu ra rằng tình thương là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống và sắp xếp cuộc sống chính mình theo đường hướng đó, thì các cậu sẽ thành công trong việc sinh tồn. Trước hết các cậu phải xem tất cả nhân loại trên hành tinh như là một phần của cùng gia đình, và sau đó cậu phải sống như là gia đình khắp mọi nơi: mọi người phải cùng góp phần một cách công bằng trong mọi nổ lực và trong mọi quyền lợi ; mọi người phải bảo vệ lẫn nhau, yêu thương nhau, và nương tựa nhau. »
« Và cậu nói với tôi rằng điều này phải được thực hiện bằng vũ lực, đúng không? »
« Dĩ nhiên là không. Nó phải phát sinh một cách tự nhiên theo sự gia tăng của tình thương và trí huệ trên Trái Đất. Điều đó hết sức đơn giản, bởi vì nó là tự nhiên, nhưng khi nó không được hướng dẫn bởi tình thương, thì trí năng được đặt ở vị trí phục vụ cho ngã chấp và những thứ rắc rối sẽ tăng lên và bị chia rẻ thay vì hợp nhất và nó tạo quyền lợi cho chính nó một cách ích kỷ. Mặt khác, khi nơi đâu có tình thương, mọi thứ đều rõ ràng trong suốt. Và tình thương đang gia tăng ở thế giới này. Đó là lý do tại sao cậu nên thật là lạc quan. »
« Tôi lại buồn ngủ nữa rồi… »
« Lại đây nào!. Tôi sẽ sạc năng lượng mới cho cậu, nhưng tối nay cậu phải ngủ. »
Tôi nằm xuống trên chiếc ghế xoay tròn. Một lần nữa Ami đặt máy sạc tựa đầu tôi và tôi ngủ.
Tôi tỉnh giấc tràn đầy năng lượng và vui vẻ như sống lại.
« Tại sao cậu không ở với tôi vài ngày hả Ami? Chúng ta sẽ đi biển. »
« Tôi thích lắm, » cậu ấy trả lời, và vỗ nhẹ vào đầu tôi, « Nhưng tôi có nhiều việc phải làm. Có nhiều người không biết rõ tầm quan trọng của tình thương, không chỉ người trên trái đất này. »
« Cậu đúng thực là phục vụ rất nhiều…»
« Nhờ vào Tình Thương. Cậu cũng nên phục vụ. Giúp quảng bá thông tin. Làm việc vì sự hòa bình và đoàn kết. Hãy luôn cải thiện chính mình. Hãy loại trừ bạo lực ra khỏi cuộc sống của cậu mãi mãi. »
« Tôi sẽ thực hiện điều đó…mặc dù có một số người đáng được lãnh một cú đấm dễ thương vào mũi »
Ami cười. « Cậu nói đúng rồi, nhưng chính họ đang đấm vào mũi họ… »
« Ý của cậu là gì? »
« Người ta phải trả giá đắt cho những tội lỗi đi ngược với tình thương. Nếu họ trồng gai, thì không thể thu hoạch bông hoa được. Tôi đã nói với cậu rồi, gieo nhân nào gặt quả nấy. Hãy nhớ rằng sự đau khổ mà người ta thấy ở rất nhiều nơi. Có một số gặp tai nạn, mất mát người thân, kém may mắn, rất nhiều thứ….đó là những gặt hái mà những người đó đã vi phạm đến tình thương, đến Đấng Thượng Đế yêu thương. »
Một thành phố nhỏ ven biển xuất hiện. Ami dừng tàu vũ trụ cách bãi biển một vài mét.
Chúng tôi đang ở trạng thái không thấy được.
Cậu ấy đi đồng hành với tôi đến tận lối ra, phía sau trung tâm điều khiển.
Chúng tôi ôm nhau. Tôi rất buồn và cậu ấy cũng vậy.
Một tia sáng vàng bật lên làm lóa cả mắt tôi.
« Hãy nhớ rằng tình thương là con đường đi đến hạnh phúc, » cậu ấy nói với tôi trong khi tôi cảm giác được mình đang hạ xuống.
Tôi đáp xuống bãi biển. Không có gì thấy được phía trên đầu tôi nhưng tôi biết được Ami đang nhìn tôi. Có lẽ, giống như tôi, cậu ấy đang khóc với hai hàng nước mắt trên bờ má.
Tôi vẫn không muốn rời khỏi nơi đó. Với một nhánh cây, tôi vẽ một trái tim với đôi cánh trên bãi cát của bãi biển, để Ami biết rằng tôi đang lắng nghe thông điệp của cậu ấy. Ngay lập tức sau đó một thứ gì đó vẽ một vòng tròn xung quanh trái tim.
Tôi nghe giọng nói của Ami: « Đó là Trái Đất »
Tôi tản bộ trở về nhà mình.
Vạn vật thật xinh đẹp đối với tôi. Tôi hít hương thơm của biển, vuốt ve cát biển, cây cối, hoa lá.
Trước đó tôi không bao giờ lưu tâm đến vẻ đẹp của con đường là như thế nào. Giờ thì thậm chí các tảng đá dường như cũng đang có chấn động lực rung động.
Trước khi bước vào nhà, tôi nhìn về hướng bầu trời phía bãi biển. Không có gì nơi đó cả. Tôi cảm thấy hơi khó chịu ở ngực, nhưng tôi cảm thấy tốt hơn là mình mau đi gặp bà mình.
Khi tôi về đến, bà vẫn còn đang ngủ…
Tôi sắp xếp mọi thứ ở phòng ngủ như thể tôi mới vừa thức dậy và đi vào phòng tắm để tắm. Khi tôi bước ra ngoài, bà tôi đang đứng ở đó.
« Cháu ngủ thế nào rồi, cháu cưng? »
« Dạ, cháu ngủ rất ngon, bà ạ. Còn bà thì sao? »
« Thật tệ, Jim ạ…Như thường lệ. Suốt đêm bà không thể chợp mắt được. »
Tôi ôm lấy bà.
« Bà ơi! Cháu có dành một sự ngạc nhiên cho bà. Cháu sẽ đưa cho bà trong buổi điểm tâm. »
« Bà làm điểm tâm và dùng nó. »
Tôi đặt các quả mơ vào một cái dĩa và đậy bằng một chiếc khăn thật dễ thương mà chúng tôi thường hay phục vụ khi khách đến. Năm hay sáu miếng trái cây để đó.
« Bà dùng thử món này Bà nhé! » Tôi nói và đưa dĩa cho bà.
« Món gì thế, cháu cưng? » Bà hỏi vì thấy bề ngoài hơi lạ.
« Các quả mơ ở ngoài trái đất. Bà dùng thử xem. Chúng ngon tuyệt!. »
« Những điều cháu nói thật là trẻ con. Để xem nào. Mmmm..Thật ngon làm sao! cái gì thế? »
« Cháu đã nói với bà rồi. Các trái mơ ngoài trái đất. Bà đừng ăn quá 3 miếng. Chúng có rất nhiều chất đạm. »
Bà chẳng lưu tâm gì đến câu trả lời của tôi và ăn hết dĩa…
« Bà ơi, bà có biết Luật căn bản của vũ trụ là gì không? »
Tôi đang hớn hở. Tôi sắp dạy bà một bài học thật oai.
« Dĩ nhiên là biết, cháu ạ, » bà đáp lại.
Tôi đang sẵn sàng để sửa lỗi của bà. « Là gì thế bà? »
« Đương nhiên là Tình Thương rồi, Jim ạ!» Bà trả lời không một chút gắng sức nào.
Nó làm tôi muốn điên lên. Làm sao bà biết được điều đó? « Nhưng sao bà biết vậy? » Tôi la lên và không tin vào tai mình.
« Bà cũng không biết nữa…Chỉ là những gì bà cảm nhận nơi tâm bà. »
« Vậy sau này, nhiều người khác cũng phải cảm nhận được điều đó, » tôi nói với một chút ảo tưởng vì tôi hiểu ra rằng « điều vô cùng mới lạ » mà Ami đã dạy tôi thì sau cùng không phải là « điều mới lạ » gì cả.
« Dĩ nhiên rồi. Bà nghĩ họ thực hiện được, Jim ạ! »
« Thế…tại sao lại có tội ác và chiến tranh vậy bà? »
« Bởi vì không phải ai cũng cảm nhận được hay muốn cảm nhận tình thương đó »
Chúng tôi đi xuống phố. Khi tôi đi đến khu phố, tôi lạnh cả người. Đi về hướng tôi là hai chú cảnh sát đêm hôm qua mà chúng tôi gặp mặt. Họ đi ngang qua tôi, bỏ lờ tôi. Thình lình họ nhìn lên. Những người khác cũng nhìn lên.
Xem kìa, một vật thể phía trên cao đang chiếu lấp lánh ánh sáng bạc đang trình diễn tới lui, ánh sáng của vật thể chuyển đổi màu đỏ, xanh da trời, vàng, xanh lá cây. Hai chú cảnh sát sử dụng điện đàm để liên lạc về trạm trung tâm.
Tôi thì vui sướиɠ và thích thú. Tôi biết rằng Ami đang nhìn tôi trên màn hình và tôi vui vẻ vẫy tay chào cậu ấy.
Một người đàn ông lớn tuổi chóng gậy vừa đi đến, trông rất buồn rầu về sự náo động.
« Một UFO! UFO! » Tất cả trẻ con la lên vui mừng muốn khóc.
Người đàn ông già đó nhìn lên xem và nhìn xuống với vẻ khó chịu và càm ràm: « Vô minh, những người mê tín! đó là quả cầu quan sát khí tượng, một chiếc trực thăng, chiếc máy bay. UFO hả! Thật dốt làm sao! Ông chóng dậy đi xuống đường một cách ngạo mạng, bỏ lại sau lưng một cảnh tượng thật kỳ diệu đã xuất hiện trên bầu trời vào buổi sáng hôm ấy.
Văng vẳng bên tay, tôi nghe giọng nói của Ami từ trên các vì sao: « Tạm biệt, Jim. Cho đến ngày chúng ta gặp lại.
« Tạm biệt, Ami, » Tôi đáp lại đầy cảm xúc.
Chiếc UFO biến mất.
Báo chí ngày hôm sau chẳng đề cập gì đến vụ việc xảy ra.
Họ chỉ đăng « những tin thu thập ảo giác” vốn mất đi tính diệu kỳ. Chúng không còn là « thông tin » nữa. Mỗi ngày số người vô minh, tin dị đoan ngày càng gia tăng.
Trên bãi biển khu nghĩ mát của bờ biển California, có hình một trái tim với đôi cánh được khắc trên tảng đá, cái tảng đá mà tôi đã gặp gỡ Ami.
Không ai biết được nó được khắc như thế nào. Trông như thể đá bị chảy ra và tạo thành ký hiệu như vậy.
Bất cứ ai cũng có thể đến đó để xem nó. Nhưng thật khó để leo lên tảng đá cao như thế, đặc biệt đối với người lớn. Một đứa trẻ thì nhanh nhẹn hơn nhiều, bên trên tất cả và nhẹ nhàng hơn
HẾT