Chạy được một quảng khá sâu, nàng ngừng lại thở dốc, trốn thục mạng như vậy đúng là chỉ có thể có ở cổ đại, hiện đại nàng là đặc công, cho dù thế nào cũng có thể phi xe hay máy bay. Đông Phương Ảnh không thở dốc như nàng, trong mắt hiện tia bối rối vui vẻ "Nàng không đi với hắn ?"
Nhắc đến Nguỵ Tử Mạc, trong lòng Tống Thiên Nhan là áy náy, nàng thích hắn, nhưng nàng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn " Ta không thể, Vương gia ngươi vừa là chủ vừa là bằng hữu của ta, Tống Thiên Nhan ta không thể để ngươi chết"
Nếu mai sau theo Nguỵ Tử Mạc, hắn có thể hứng thú với nàng 1-2 ngày nhưng có thể yêu nàng cả đời sao? Nam nhân tam thê tứ thϊếp, nàng không danh không phận đòi hỏi hắn yêu nàng thế nào. Đông Phương Ảnh đưa tay nắm lấy tay nàng " Về Đông Lạc"
" Ta có nói không về không?" Nàng bĩu môi, không về đó thì về đâu. Đợi khi nào nàng nắm vững hết tất cả, sẽ tự rời khỏi hoàng cung, tránh xa cốt truyện. Về Nguỵ Tử Mạc, có duyên sẽ gặp lại.
Đông Phương Ảnh mĩm cười, khuôn mặt tuấn mĩ dính đầy đất bụi " Được"
Quyết tâm leo lên cuối cùng cũng tới đỉnh, Tống Thiên Nhan mệt muốn bở hơi, vết thương không may bị rách, mất máu cùng đau đớn mặt nàng trở nên tái nhợt. Đông Phương Ảnh hoảng sợ bế nàng, xung quanh hắc y nhân đột nhiên xuất hiện " Chủ tử đã tìm được ngươi rồi"
" Mau chuẩn bị ngựa cho bổn vương" Đông Phương Ảnh quát to, trong mắt hiện lo lắng. Nàng không thể có chuyện, Thiên Nhan ta không cho nàng có chuyện.
Phóng ngựa như bay về hoàng cung Đông Lạc, Tống Thiên Nhan được hắn ôm vào trong ngực lúc này đã rơi vào trạng thái hôn mê. Nàng thì thào " Tử Mạc"
Lúc này Đông Phương Ảnh chỉ lo phi ngựa về cung, không nghe được câu nói của nàng.
Đến cổng hoàng cung rộng lớn trang hoàng hùng vỹ, Đông Phương Ảnh phóng ngựa đi vào, thị vệ hai bên muốn cản lại đã bị hắc y nhân ngăn.
Hắn bế nàng vào biệt viện rộng lớn, xung quanh cây cỏ nước suối như tiên cảnh. Nếu nàng còn tỉnh táo chắc chắn sẽ thầm cảm thán, chỉ có lúc nào nàng đến đây cũng là bị thương. " Đông Phương Vũ"
Từ bên trong bước ra nam tử lục y, ngũ quan mĩ như điêu khắc, sóng mũi cao, đôi mắt sâu thẫm. Môi bạc phớt hờ. Thấy Đông Phương Ảnh, trong mắt hắn hiện bất ngờ cùng kinh hỉ " Tứ ca, ngươi không có việc gì, may quá"
Đông Phương Ảnh gầm nhẹ, trong mắt không che giấu lo lắng " Cứu nàng"
Đông Phương Vũ nhìn xuống nữ tử trong lòng hắn, đồng tử hơi động, nàng lấm tấm bụi đất nhưng khuôn mặt không còn huyết sắc, máu thấm đẫm trên ngực. Hắn không còn dáng vẻ lã lơi bất cần. Lúc này nghiêm túc nói "Tứ ca, giao nàng cho ta, để lâu chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được"
Đông Phương Ảnh cắn răng, đưa nàng vào tay hắn. Đông Phương Vũ đưa tay ôm nàng vào lòng, đã hai lần nàng bị thương nằm trong lòng hắn. Lần đầu do bị trúng độc do nhị ca đưa nàng cho hắn, giờ là tứ ca. Hắn không biết tại sao phải cứu nàng, chỉ là ám vệ nho nhỏ, nhưng hắn lại không muốn để nàng chết.
Đặt Tống Thiên Nhan xuống giường, hai tay đưa muốn cởi y phục nàng đột ngột ngừng lại, gò má ửng đỏ khác thường. Tuy là làm nghề y nhưng hắn ít khi ra tay cứu người, hơn thế còn là nữ nhân. Cắn răng làm nếu không nàng chỉ có nước mất mạng.
Mở được y phục một nửa, bàn tay hắn đột nhiên bị một bàn tay khác giữ lại. Đông Phương Vũ cứng người " Bổn Vương không có ý xàm sỡ ngươi, chỉ là đang cứu ngươi"
Tống Thiên Nhan hơi mở miệng " Tử Mạc... ta xin lỗi... xin lỗi"
Hắn thấy nước mắt lăng nhẹ trên khoé mắt nàng, bất giác trong lòng nhu hoà đưa tay lau nhẹ đi. Hắn biết giờ là nàng đang trong trạng thái mất máu nhiều sinh ra ảo giác. Tử Mạc là ai ? Có quan hệ gì với nàng?
Đông Phương Vũ nhẹ giọng, tuấn mĩ dung nhan trở nên nhu hoà " Không có việc gì, ta không giận nàng được chứ, nằm yên ngoan nào"
Từ khi nào hắn chữa bệnh phải cầu xin người khác. Chỉ là hành động của hắn đến hắn còn không hiểu được. Tống Thiên Nhan mĩm cười nhợt nhạt " Tử Mạc... xin lỗi"
Đông Phương Vũ đột nhiên ghen tị với nam tử trong miệng nàng. Hắn dùng nội lực xé đi y phục. Lộ ra thân hình tỉ lệ chuẩn, làn da không tính là trắng trẻo nhưng lại rám nắng đầy sức sống. Hắn lần đầu biết xấu hổ, lại đau lòng nhìn vào vết thương đang hở miệng của nàng.
Vì điều kiện kém trong núi nên giờ vết nứt càng thêm tệ. Hắn đau lòng bắt đầu chữa, nếu để lâu chỉ sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Thật may mắn chữa nàng là hắn, nếu không đã mất mạng. Tống Thiên Nhan, nàng nợ bổn vương 2 mạng.
Bên ngoài Đông Phương Ảnh lo lắng không nguôi, nàng nhất định không có việc gì, nếu không hắn biết làm sao bây giờ.
Trong thư phòng, Đông Phương Triệt đang vịn đầu mệt mỏi, để ý kĩ sẽ thấy hắn gầy đi không ít. Tứ đệ mất tích, Tống Thiên Nhan cũng không tin tức. Tại sao trong đầu hắn luôn xuất hiện hình ảnh của nàng. Đến cả Khúc Diệp Nghi hắn cũng không tuyên gặp.
Từ ngoài bước vào một nữ tử, gương mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi môi hồng khẽ mím. Hai tay bưng cái khay đi vào, nhẹ nhàng lên tiếng " Triệt ca ca, Nghi Nhi làm một chút đồ ăn cho ngươi"
Hắn dạo này luôn tránh mặt nàng, cho dù nàng cầu xin cũng không gặp, nếu không phải hôm nay nàng mua chuộc thị vệ chắc không thể gặp hắn. Đông Phương Triệt lạnh lùng " Ai cho nàng vào ?"
" Nghi Nhi ... Triệt ca ca ghét Nghi Nhi sao ?" Nàng ngập nước mắt, hai tay báu chặt cái khay.
Đông Phương Triệt thở dài, trong lòng có một ít có lỗi. Là hắn không đúng với nàng, dạo này hắn luôn tránh mặt nàng, chính hắn cũng không hiểu tại sao " Là ta có lỗi, Nghi Nhi nàng đừng khóc"
Khúc Diệp Nghi đi đến đặt khay trước mặt hắn, hai tay ôm lấy thân hình nam tử trước mắt " Nghi Nhi không giận, Nghi Nhi chỉ muốn Triệt ca ca quan tâm ta"
Đông Phương Triệt ôn nhu ôm nàng, trong lòng lại nổi rợn sóng bôn ba, hình ảnh Tống Thiên Nhan lại hiện lên. Một nam tử từ ngoài chạy vô quỳ xuống chân hắn " Hoàng Thượng, Tứ Vương Gia đã về, hơn thế Tống ám vệ cũng về nhưng bị thương rất nặng lúc này đang ở chỗ Lục Vương Gia"
Đông Phương Triệt nghe xong lập tức bỏ Khúc Diệp Nghi đứng bật dậy, nhanh chóng bỏ đi " Nghi Nhi hôm sau ta sẽ đến thăm nàng"
Thấy bóng lưng hắn khuất dần, Khúc Diệp Nghi tức giận, hai mắt hiện lên lửa giận. Tống Thiên Nhan ngươi chưa chết, hồ ly tinh, đừng trách bổn cung gϊếŧ ngươi. Ám vệ thì nên biết thân biết phận.