Mạc Kinh Hi nghe xong, thần sắc trong mắt không thay đổi, nói: “Gấp đôi, hai vạn lượng bạc trắng.”
Thanh Cát thản nhiên đáp: “Mười vạn lượng.”
Mạc Kinh Hi giật mình, hít một hơi sâu, cau mày nhìn Thanh Cát: “Ăn to nói lớn đấy.”
Thanh Cát không nói gì.
Mạc Kinh Hi định nói tiếp thì Thanh Cát đã đứng dậy.
Nàng không chút biểu cảm: “Cáo từ.”
Nói xong, nàng quay lưng bước đi.
Mạc Kinh Hi vội nói: “Khoan đã, chúng ta có thể thương lượng.”
Thanh Cát lạnh lùng: “Không có gì để thương lượng cả, nhìn bộ dạng ngươi keo kiệt, ngay cả mười vạn lượng cũng khó khăn, không giống người có thể làm được việc.”
Mạc Kinh Hi do dự một chút, cuối cùng cũng cắn răng nói: “Được, mười vạn thì mười vạn.”
Thanh Cát thản nhiên nhìn qua, nàng thoáng thấy trong mắt Mạc Kinh Hi ánh lên một tia tàn nhẫn.
Ồ.
Thanh Cát cụp mắt xuống.
Nàng hiểu rằng, làm việc cho người như thế này kiếm tiền không thể an toàn như ở Thiên Ảnh Các. Dù Thiên Ảnh Các tàn nhẫn, nhưng mọi thứ đều rõ ràng, không có mưu mô hiểm ác.
Nhưng tên này thì khác, không chừng làm xong việc, họ sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, đến lúc đó chết cũng không biết mình chết thế nào.
Nhưng… muốn giàu phải liều, nếu bọn họ muốn gϊếŧ, cũng phải xem có gϊếŧ được nàng không.
Nàng tiếp tục hỏi: “Ta làm sao có thể chắc chắn rằng sau khi việc thành, ngươi sẽ trả ta mười vạn lượng?”
Mạc Kinh Hi cười: “Ta trông giống người quỵt nợ sao?”
Thanh Cát nói: “Cái đó thì ta sao biết được? Người ta thường nói, biết mặt chứ không biết lòng, có người bề ngoài áo mũ chỉnh tề nhưng lại làm chuyện trộm cắp, dơ bẩn.”
Mạc Kinh Hi nghe nàng nói, bật cười: “Vậy cô nương nói xem, cô muốn thế nào?”
Thanh Cát đáp: “Ngươi đưa trước một vạn lượng tiền cọc, sau khi ta động phòng với phu quân của tiểu thư nhà ngươi, trả thêm ba vạn lượng. Hai tháng sau, trả thêm ba vạn nữa, rồi sau năm tháng, ta và tiểu thư nhà ngươi đổi chỗ, ngươi sẽ trả nốt ba vạn lượng còn lại.”
Mạc Kinh Hi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Được.”
Thanh Cát lại đưa ra yêu cầu: “Ngân phiếu của tiệm bạc Tứ Hợp.”
Tiệm bạc Tứ Hợp là do triều đình lập ra, có thể coi là có sự bảo chứng của quan phủ. Đại Thịnh có ba mươi hai châu phủ, tám mươi sáu tiệm Tứ Hợp, nơi nào cũng có thể đổi tiền.
Mạc Kinh Hi mím môi, khẽ cười, nhìn Thanh Cát đầy ẩn ý: “Được.”
Rõ ràng hắn cũng hiểu rằng, Thanh Cát không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Hắn cười nói: “Cô nương vừa nói có hai vấn đề, vậy vấn đề thứ hai là gì?”
Thanh Cát hỏi: “Phu quân của tiểu thư nhà ngươi bao nhiêu tuổi? Dung mạo ra sao?”
Trong lòng nàng nghĩ, nếu trẻ trung tuấn tú, thì coi như nàng được hưởng lợi lớn. Trước hết là tận hưởng tình yêu nam nữ, rồi kiếm được một khoản bạc mà cao chạy xa bay, chẳng phải là quá tuyệt sao?
Nhưng nếu hắn già nua xấu xí, thì thật vô vị, tốt nhất nên chuồn sớm, tránh để bản thân thấy khó chịu.
Mạc Kinh Hi mỉm cười hiểu ý, nhìn Thanh Cát rồi nói: "Vương Tam nương tử, điều này cô cứ yên tâm, phu quân của tiểu thư nhà ta năm nay vừa tròn hai mươi ba, dung mạo tuấn mỹ, là ý trung nhân trong lòng vô số nữ tử, Vương Tam nương tử cứ an tâm."
Thanh Cát đáp: "Ồ."
Mạc Kinh Hi tiếp tục: "Chỉ có điều—"
Hắn bất đắc dĩ nói: "Vị hôn phu này, tính tình không được tốt cho lắm."
Thanh Cát không mấy bận tâm: "Không sao."
Tính tình có tệ đến đâu, chắc cũng không thể sánh nổi một phần vạn so với chủ nhân của nàng, Ninh Vương Điện hạ.
Người nào có thể sống sót dưới tay vị chủ nhân của nàng, thì trong mắt người đó, thiên hạ này mọi người đều mang gương mặt từ bi và dịu dàng cả.