Thực tế là, từ khi trúng độc trọng thương, nàng đã không còn khả năng phục vụ cho phủ Ninh Vương. Diệp Mẫn đã đồng ý cho nàng dưỡng thương cẩn thận, hiện giờ nàng đang trong trạng thái nghỉ ngơi, đó cũng là lý do khiến nàng dám nhận lời tham gia vào vụ kiếm tiền này.
Thế nhưng bây giờ, khi đã ở trong Vương phủ, gần sông được hưởng ánh trăng, nàng hoàn toàn có thể tranh thủ cơ hội chạy đi gặp Diệp Mẫn, tiện thể dò hỏi thêm chút tin tức.
Thế là, Thanh Cát lấy cớ muốn làm quen với Vương phủ, liền đi dạo một vòng, nhanh chóng nắm rõ bố cục và hệ thống phòng vệ trong phủ. Đây vốn dĩ là nghề cũ của nàng, thậm chí có thể nói nàng hiểu rõ hơn chính Ninh Vương về những điều này.
Sau khi nắm rõ mọi thứ, nàng bắt đầu tính toán tìm cơ hội lẻn ra ngoài gặp Diệp Mẫn.
Đúng lúc chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến Tiết Trung Hòa, hồ Lệ Trạch bên ngoài thành Vũ Ninh mở hội, đây là một dịp lễ hội lớn tại Vũ Ninh, lúc đó thuyền hoa chen chúc, người qua lại nườm nượp, nam nữ vui đùa, lại có các loại tạp kỹ, cờ phướn phấp phới.
Thời điểm này, thường thì nữ tử trong thành Vũ Ninh, bất kể tuổi tác hay đã xuất giá, đều sẽ ra ngoài dạo chơi ngắm cảnh.
Thanh Cát nghĩ, đây là cơ hội chính đáng cho mình. Đến lúc đó, nàng có thể ra ngoài, mượn cớ đi chơi để La ma ma giúp nàng đánh lạc hướng, tìm cách ra ngoài gặp Diệp Mẫn.
Tuy nhiên, dĩ nhiên nàng phải tính toán kỹ lưỡng, không để lộ bất kỳ dấu vết nào, tuyệt đối không được để Diệp Mẫn phát hiện rằng “nàng có thể dễ dàng tìm đến hắn vì thật ra nàng đang ẩn náu trong Vương phủ”.
Nàng nghĩ, chờ Ninh Vương trở lại hậu viện, sẽ bày tỏ với y, chắc y sẽ không từ chối.
Nhưng nàng không ngờ rằng, suốt hai ba ngày sau đó, Ninh Vương hoàn toàn không đến hậu viện.
Nàng nghe ngóng được, biết rằng Ninh Vương thường ở Thiên Hồng Các.
Phủ Ninh Vương có diện tích rất lớn, trong sân có đầy đủ đá núi, cỏ cây, nhưng bố cục lại khác biệt với các vương phủ thông thường. Tất cả lầu các đều được bố trí theo phương vị của Kỳ Môn Độn Giáp, nơi Ninh Vương thường cư ngụ là Thiên Hồng Các. Đây là nơi y xử lý công việc hàng ngày, phía sau còn có phòng ở, đủ để y sinh hoạt.
Còn bản thân nàng, với thân phận “vương phi phủ Ninh Vương, tiểu thư của Hạ Hầu gia”, chỉ bị sắp xếp ở một góc hậu viện không mấy nổi bật.
Rõ ràng, Ninh Vương không có ý định đặt chân đến chỗ này.
Có vẻ như, dù đã cưới tiểu thư dòng dõi cao quý của Hạ Hầu gia, đã viên phòng, y vẫn thờ ơ, cứ thế ném vị tân nương xinh đẹp của mình lại hậu viện.
Đúng là không chút biết thương hương tiếc ngọc!
Hay y nghĩ rằng, chỉ cần viên phòng là hoàn thành trách nhiệm, không cần phải quan tâm thêm?
Nếu là như vậy, nàng lại phải thay đổi chiến lược, có khi trong vài tháng tới sẽ dễ dàng thoải mái sống qua ngày để nhận tiền.
Nàng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa. Trong hai ngày sau, khi hoàng hôn buông xuống, nàng lấy cớ mệt mỏi, bảo bọn hầu gái lui ra, tự mình nằm trên giường. Đợi khi mọi người rời đi, nàng liền nhanh chóng thi triển khinh công, lẻn vào phòng của đám hạ nhân trong phủ, tìm một bộ trang phục vải thô màu đen, sau đó tiếp tục lẻn đến nơi khác, lần lượt tìm được các vật dụng như khăn che mặt.