Y dùng từ “mời”, nghe có vẻ khách sáo lắm, như thể y đã lịch sự mời họ uống trà tiễn biệt vậy.
Y vốn không hề nói lý, nàng cũng đã quen nghe lời.
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể lý luận chút ít với vị chủ nhân không biết lý lẽ này: “Điện hạ, những người đó là người thϊếp đã quen thuộc, nếu xa họ thϊếp sẽ có chút không quen. Hơn nữa, họ còn là của hồi môn của thϊếp.”
Điện hạ thản nhiên đáp: “Không quen rồi cũng sẽ quen thôi. Còn của hồi môn, chẳng đáng giữ, toàn là những người vô dụng. Sau khi nàng về vương phủ, ta sẽ sắp xếp cho nàng những người tốt hơn.”
Thanh Cát cố nói thêm: “Nhưng mà—”
Điện hạ ngắt lời nàng: “Hạ Hầu gia của nàng cũng là thế gia trăm năm, chẳng phải rất xem trọng gia quy sao? Sao, chẳng lẽ đạo lý ‘tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu’ mà nàng cũng không hiểu à?”
Y nhìn nàng với vẻ nửa cười nửa không: “Hay là, con gái nhà họ Hạ Hầu đến điều này cũng không biết? Có cần để ta gọi ma ma trong cung đến dạy không?”
Nghe vậy, Thanh Cát nghĩ, nếu là Hạ Hầu Kiến Tuyết thật, e rằng đã giận đến chết đi sống lại rồi.
Với những gia tộc lớn, danh tiếng là quan trọng nhất. Gặp phải một người không màng lý lẽ như chủ nhân, không tức điên lên mới là lạ.
Cũng may là nàng, nàng không chấp nhặt những chuyện này, cũng không bận tâm, y nói gì thì cứ kệ y thôi.
Dù y có rủa cả nhà họ Hạ Hầu chết hết, nàng cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại, với tư cách là con gái Hạ Hầu gia, nàng vẫn phải bảo vệ chút thể diện cho gia tộc, ít nhất cũng nên tỏ ra phản kháng một hai câu?
Thế là nàng lên tiếng đầy vẻ chính trực: “Điện hạ, hôn sự giữa Hạ Hầu gia và điện hạ là do thiên tử ban, nay điện hạ đã kết duyên tốt đẹp với Hạ Hầu gia…”
Nàng nói đến một nửa, bỗng nghe thấy một trận gió vang lên bên ngoài, âm thanh khác hẳn mọi khi, sắc nhọn và chói tai.
Nàng lập tức im bặt, không thể nói tiếp được nữa.
Âm thanh bên ngoài quá quen thuộc.
Đó là tiếng của Diệp Mẫn, các chủ của Thiên Ảnh Các.
Đây là người duy nhất trên thế gian, ngoài bản thân nàng, biết rõ diện mạo thật của ám vệ Thiên Ảnh Các số Tam Thập Thất.
Nếu để Diệp Mẫn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình—
Thanh Cát lập tức không còn muốn tranh luận với điện hạ nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng! Nhà họ Hạ Hầu có bị mắng chết thì cũng là chuyện của họ!
Nàng chỉ muốn quay người lại và vào phòng ngay! Trốn đi!
Nhưng... nếu làm vậy quá đột ngột, điện hạ sẽ sinh nghi.
Ngay lúc đó, một mùi hương thanh mát của lá cây dẻ nhẹ nhàng phảng phất tới, khiến nàng căng thẳng đến mức tóc gáy như dựng đứng.
Mùi này nàng đã quá quen thuộc.
Diệp Mẫn đã đến, ngay ngoài cửa!