Chương 2
Hôm nay khi vừa vận khí xong, Tiêu Hiểu liền cảm giác bốn phía đang không ngừng đè ép nàng xuống dưới, tựa hồ còn nghe được bên ngoài có người không ngừng la hét. Tiêu Hiểu không muốn người thân của nàng gặp phiền toái, vì vậy dùng sức chuyển người xuống dưới. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng cũng có người ôm lấy nàng, Tiêu Hiểu thở phào một cái, nàng chỉ hy vọng mau chóng ra ngoài, tránh cho người thân nàng đau đớn. Ngay sau đó, nàng vận chân khí, làm một hành động mà ti tỉ trẻ sơ sinh đều làm khi mới đến với thế gian – khóc.
Tiêu Hiểu khóc rất vui vẻ, vì điều đó chứng tỏ nàng rất khỏe mạnh, nàng thật sự đã đến thế giới này.
Sau đó nàng nghe được rất nhiều thanh âm, "Chúc mừng chủ tử, trời cao phù hộ, là một tiểu công chúa! Công chúa đó!" "Trời phù hộ Đại Lẫm, ban tặng cho chúng ta một nàng công chúa!"
"Mau, mau ôm đứa bé đến cho ta nhìn một chút!" So với giọng nói nàng thường nghe trong bào thai mặc dù có chút khác biệt, nhưng Tiêu Hiểu vẫn nhanh chóng nhận ra chất giọng ấm áp quen thuộc đó trong khối âm thanh hỗn độn.
"Điện hạ, là một tiểu công chúa rất khỏe mạnh!" Tiểu Hòa cẩn thận đem Tiêu Hiểu ôm đến bên giường thiếu niên.
Bây giờ trước mắt Tiêu Hiểu là một mảnh mịt mù, ai nha, xem ra mắt bây giờ không thể dùng được rồi! Nàng được ôm một cách cẩn thận ấm áp, Tiêu Hiểu cười vui vẻ, sau đó giật giật ngón tay, kéo kéo cái gì đang đính trên tay, rồi nhanh chóng mệt mỏi tiến vào mộng đẹp.
"Nhìn kìa, nó đang cười đó! A! Nó còn biết kéo tóc ta." Vũ Văn Liên không biết nên diễn tả tâm tình của y bây giờ như thế nào cho đúng. Chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, lòng y đã bị bắt lấy, khiến y muốn đem mọi thứ tốt nhất thế gian đến cho nó mới thỏa mãn. Đây là cảm giác của người làm cha sao! Trêu chọc đứa bé trong ngực, hài nhi liền ngậm ngón tay mệt mỏi ngủ, ôm nàng thế nào cũng không chán, hạnh phúc cùng an tâm này trước giờ chưa từng có. Đây là hài tử của y! Chỉ thuộc về mỗi y thôi.
Nhìn điện hạ vui mừng ôm tiểu công chúa, Tiểu Hòa cùng Cốc Vũ nhìn nhau cười, đã lâu không thấy điện hạ cười vui vẻ như vậy, từ mi mắt tới dung nhan chỉ có nụ cười tuấn nhã, từ ngày trưởng công chúa từ trần đã chưa từng xuất hiện. Hai người bước tới nói lời chúc mừng, chăm sóc điện hạ một chút, tiểu công chúa đã ngủ lại, hai người lại nhanh chóng rời đi.
Vũ Văn Tư Nguyên, cũng chính là Tiêu Hiểu, vừa mới vận khí xong, bây giờ đang nhàm chán phì bong bóng, giả bộ trẻ sơ sinh. Những ngày qua, nàng cũng biết được tốc độ truyền bá tin tức thần kì ở hậu cung. Nàng bây giờ là trẻ sơ sinh, sẽ không có ai đề phòng nàng, cho nên nàng thu thập tin tức cực kì dễ dàng. Ví dụ như, Phạm gia tiểu tướng quân đã chết trận ngoài biên ải, Cổ Đại tướng quân đã lãnh binh đi tây chinh, phụ quân nàng tâm tình không tốt lại đập vỡ chén thuốc bổ, cảnh sắc Ninh cung vô cùng diễm lệ, tóm lại tin tức tạp nham loại nào cũng có, có thể thấy công lực bà tám của cung nhân thật không tầm thường. Nhưng nhờ đó nàng cũng góp nhặt được một ít thông tin cơ bản liên quan đến thế giới này, tỷ như đây là thế giới nữ tôn; tỷ như nàng bây giờ là hoàng nữ, là người thừa kế hợp pháp duy nhất; tỷ như quốc gia của nàng tên là Lẫm Quốc, hoàng đế đã già yếu, nàng là hoàng nữ nhưng mới chỉ có một tháng tuổi, tình cảnh của nàng nhìn thế nào cũng không hay đâu nha! Hoàng nãi nãi người muốn đem quốc gia này giao cho ta, cũng phải chờ đến khi ta lớn lên đã nha! Mặc dù nàng có kinh nghiệm sống của cả đời trước, nhưng niên đại bất đồng, phương thức suy nghĩ cũng bất đồng, trọng yếu nhất là nàng mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh một tháng tuổi, ngay cả xoay mình cũng khó, khỏi cần nói những thứ khác!
Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo một luồng lãnh hương, Vũ Văn Tư Nguyên nhíu nhíu lỗ mũi, mùi hương trên người phụ quân thật nặng. Vũ Văn Tư Nguyên mở mắt ra, quả nhiên thấy phụ thân đang nhìn nàng cười ngây ngô. Có lẽ là mới vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, cho nên không nghiêm cẩn buộc lên như thường ngày, mà chỉ nhẹ nhàng buông trên vai. Thật là một mỹ nhân, Vũ Văn Tư Nguyên lại lần nữa khen ngợi.
Thấy nàng tỉnh lại, Vũ Văn Liên bưng hộp thức ăn trên án, đi tới trước chiếc nôi tinh xảo."Hoàng nhi đói bụng không, hôm nay phụ quân mang đến món tử châu con thích ăn nhất!" Vừa nói vừa mở hộp đựng thức ăn ra, lấy ra một quả sữa vỏ tím cùng ba bốn viên tử châu, tử châu kia không hề sáng chói mắt, nhưng lại phảng phất có ánh quang chứa bên trong, thỉnh thoảng phát ra ánh tím dịu dàng, vừa thấy là biết không phải món bình thường.
Vũ Văn Tư Nguyên ăn một quả sữa, lại ăn hai viên tử châu là no. Nàng cực kỳ yêu thích tử châu, vừa vào miệng là tan ra, lưu hương trong miệng, ăn xong còn cảm giác cơ thể càng ấm áp, cực kì thoải mái. Thật ra thì phụ quân cũng từng đem lục châu hay hoàng châu gì đó cho nàng ăn, nhưng vừa nghe mùi vị đó nàng lập tức muốn nôn, quả thực không thể nuốt trôi, cho nên chỉ có thể ăn nãi quả màu tím trân quý. Trời đất chứng giám, kiếp trước nàng không bao giờ kén ăn, nhiều lắm chỉ là không ăn ớt xanh mà thôi. Nàng cũng không rõ tại sao bây giờ nàng lại biến thành như vậy, có lẽ do thân thể hoàng gia kim quý vốn là vậy.
Thấy phụ quân đưa tới viên tử châu thứ ba muốn đút cho nàng ăn, Vũ Văn Tư Nguyên bắt lại hạt châu bên mép, giơ lên thật cao, định đưa hạt châu đến bên miệng phụ quân, còn phát ra âm thanh y y ô ô.
"Hoàng nhi muốn mời phụ quân ăn phải không? Hoàng nhi thật ngoan!" Vũ Văn Liên ăn hạt tử châu trên bàn tay non nớt của con gái, rồi hôn một cái thật kêu trên khuôn mặt béo mập nhỏ bé, dáng vẻ vạn phần yêu thương.
Vũ Văn Tư Nguyên thấy phụ quân đã đem tóc đen buộc lên, nàng cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu "Bóng như tơ vậy". Ai... Xem ra ngôn ngữ của nàng thật thiếu thốn, cứ cái đà này thì về sau làm sao nàng có thể đọc sách luận văn cho tốt đây.
"Chút nữa phụ quân dẫn hoàng nhi đi gặp hoàng nãi nãi, hoàng nãi nãi thân thể không tốt, cho nên hoàng nhi phải ngoan ngoãn biết không?" Vũ Văn Liên ôm lấy con gái, nhẹ nhàng vỗ lưng dụ dỗ nàng. Y luôn không tự chủ nói chuyện cùng đứa bé này, có lẽ là thói quen từ lúc mang thai, biết đâu thật sự là do phụ tử liên tâm, y cảm thấy đứa bé có thể hiểu được những gì y nói. Tư Nguyên là đứa trẻ ngoan nhất trên thế gian này, ngay cả những vυ" nuôi nhiều kinh nghiệm trong cung cũng nói như vậy. Hoàng nhi muốn ăn uống hay là bài tiết đều lập tức lớn tiếng kêu lên, lâu ngày, mọi người có thể thông qua khác biệt về âm thanh mà biết hoàng nhi cần gì. Hoàng nhi của ta thật là thông minh! Vũ Văn Liên không khỏi tự hào, y không muốn đợi mà muốn nhìn phong thái hoàng nhi lúc lớn lên, cảm thấy hoàng nhi bây giờ vô cùng đáng yêu, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay."Cá cùng chân gấu, không thể chọn cả hai" Vũ Văn Liên tiếc hận thở dài, làm Tư Nguyên trong ngực giương mắt nhìn y khó hiểu.
Đi vào Dưỡng Tâm điện, Tư Nguyên cảm thấy mùi thuốc tràn ngập, qua tầng tầng hoàng trướng là một thân ảnh mơ hồ nằm trên long sàng, tiếng ho khan thỉnh thoảng từ bên trong trướng truyền tới.
Vũ Văn Liên lo lắng tiến đến, "Mẫu hoàng, nghe nói hôm nay ngài đã khá hơn một chút, hoàng nhi đưa hoàng tôn nữ tới thăm."
Người bên trong trướng ho khan một trận mới nói, "Liên Nhi, mau ôm cháu lên cho trẫm nhìn một chút." Rồi chống tay ngồi dậy.
Vũ Văn Liên ôm Vũ Văn Tư Nguyên đến cho lão nhân gia nhìn, lão nhân gia cười to nói liên tục, " Được, tốt, tốt, tốt lắm!" rồi lại ho khan.
Vũ Văn Tư Nguyên thấy lão nãi nãi tóc đã hoa râm, sinh mạng trong khối thân thể đó tựa hồ đã bị rút đi hơn nửa, giờ phút này trong mắt bà tràn đầy hy vọng cùng an thái, vẻ mặt từ ái nhìn nàng. Nàng không biết triều đại này như thế nào, nhưng qua một tháng, chưa bao giờ nàng nhận thấy từ người thân nửa điểm lạnh nhạt, chỉ có thân tình nồng đậm, xem ra, ban đầu là nàng lo lắng quá mức rồi.
Hoàng nãi nãi dặn dò phụ quân chút chuyện ăn uống thuốc thang sau sinh đẻ. Rồi lấy từ trên tay bà một viên tử ngọc ban chỉ, kéo tay nàng, dùng sợi dây màu sáng buộc lại rồi đeo trên người nàng. Vũ Văn Tư Nguyên vui mừng đem kéo kéo chơi, cảm thấy ánh sáng nó phát ra cực kì giống với tử châu nàng thường ăn, nhưng lại lớn hơn rất nhiều, đem đến trước mũi ngửi một cái, lãnh hương mơ hồ truyền tới. Thật là một bảo bối! Nàng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
"Mẫu hoàng..." Vũ Văn Liên tựa hồ muốn nói cái gì.
"Không cần nhiều lời, ngày mai mẫu hoàng sẽ ban chiếu, tháng sau cử hành lễ sắc phong hoàng thái nữ cho Tư Nguyên. Liên nhi, chỉ là lại làm khổ Liên nhi thôi..."