Chương 22: Gặp ma

Ta không chỉ đã nghe qua, còn đã từng trải qua.

Chuyện này, ta được nghe từ một người bạn cũ của cha kể lại.

Cha có một người bạn, tên Hiệu Đại Ngưu, lớn lên với nhau từ thuở còn cởi truồng, ta gọi là chú ngưu.

Chú Ngưu thời còn trẻ trong nhà rất nghèo, học được ba năm tiểu học, liền không học được nữa, ở nhà đi theo cha làm nghề nông.

Mùa đông năm chú mười chín tuổi, trời giáng tuyết lớn, đặc biệt lạnh, nam nhân phương bắc cũng chịu không nổi.

Khi đó ở nông thôn ai cũng nghèo, không có máy sưởi, trong nhà có thể đốt lửa sưởi giường đất đã được coi như là giàu có, gia đình nông hộ bình thường, phần lớn dựa vào đốt bánh than đá để sưởi ấm.

Bánh than đá cùng than tổ ong ở hiện tại không giống nhau, ta nhớ rõ khi còn nhỏ, mỗi cuối mùa thu, cha đều sẽ đi trấn trên mua một túi bột than đá về nhà.

Ông đem bột than đá trộn với đất, thêm nước quấy đều, sau đó cắt thành khối vuông, sau khi phơi khô liền trở thành bánh than đá.

Bởi vì trộn lẫn đất nên bánh than đá so với than tổ ong có thể đốt lâu hơn, gõ một khối bánh than đá ném vào bếp lò, có thể đốt cả đêm.

Cũng không biết là chú Ngưu khi làm bánh than đá đã cho nhiều đất quá, hay là do ống khói của bếp lò đổ, đêm lạnh nhất đó, cả nhà chú Ngưu bị trúng độc carbon monoxit.

Một nhà ba người, chỉ còn chú Ngưu thân mình cường tráng, còn sống.

An táng cho cha mẹ xong, chú Ngưu cảm thấy tiếp tục nghề nông cả đời đều sẽ không có tiền đồ, nhà chú ấy nghèo lợi hại, không chừng cũng không thể cưới vợ.

Chú Ngưu hạ quyết tâm, đem con bò già đáng giá nhất trong nhà đi bán, chú cầm tiền bán trâu, đi một ngày đường tới thành phố, báo danh học lái xe.

Sau khi thi được bằng lái, chú ngưu liền làm nghề lái xe, từ Tề Lỗ chạy đến Xuyên Thục, hai ngàn 200 km, một tháng chạy qua lại hai vòng, có thể kiếm được 1280.

Dựa theo giá hàng thời đó, tiểu mạch 8 mao một cân, nhà ta phải bán 1600 cân lúa mạch, mới có thể kiếm được số tiền tương tự.

Chạy xe mấy năm, chú Ngưu ở trong thôn xây được một cái nhà rất khí phái, còn cưới được cô gái xinh đẹp nhất của thôn bên cạnh, sinh một thằng cu béo tốt.

Từ khi ta bắt đầu nhớ được, ngóng trông nhất là chiếc xe thể thao của chú Ngưu trở về. Khi chú ấy trở về thường mang cho ta đồ chơi, đến nay trong nhà vẫn còn một kiện gấu trúc khắc gỗ.

Mùa hè của 6 năm trước, chú Ngưu xách theo 2 cân thịt bò cùng một lọ rượu xái tới tìm cha uống rượu.

Hai người uống đến hơi say, chú Ngưu cùng cha ta tâm sự những lời ở trong lòng. Chú muốn mua chiếc xe tải, không làm việc cho ông chủ nữa mà làm cho chính mình.

Chú Ngưu đã có một phần tiền, còn thiếu một chút, muốn cùng cha mượn.

Cha đồng ý, chú Ngưu là người cha nhìn từ nhỏ, người cũng đáng tin cậy, tin được.

Cha trượng nghĩa, lấy ra hơn phân nửa tiền tích tụ trong nhà, tổng cộng 6000 khối, vì chuyện này, mẹ và cha cãi nhau mất mấy ngày.

Chú Ngưu vỗ bộ ngực đảm bảo cùng cha ta, chờ chú ấy chạy mấy chuyến xe, kiếm lời liền trả.

Ngày đó chú Ngưu đề xe trở về thôn, ở đầu thôn đốt pháo, khi đó trong thôn đến máy kéo còn không có, người của cả thôn đều chạy ra cửa vây quanh xem, thím Ngưu cười một ngày không ngậm được miệng.

Đó là một lần cuối cùng ta nhìn thấy chú Ngưu, chú lần đầu tiên lái xe của chính mình, trên đường gặp đất đá trôi, cả xe lẫn người, đều vùi vào trong.

Sau khi tin dữ truyền tới, cha uống lên 2 cân rượu trắng, khóc cả đêm.

Cha uống quá nhiều, ở trong phòng khách ngủ đến giữa trưa cũng chưa tỉnh, kỳ quái chính là, mẹ cũng không rời giường.

Ta thật sự đói không chịu được, chạy đến trong phòng ngủ của mẹ, gọi mẹ rời giường nấu cơm.

Mẹ không ngủ, mặc xong quần áo, nằm nghiêng thân mình.

Mẹ mở to mắt, hai mắt một chút thần đều không có.

Ta gọi vài tiếng mẹ, mẹ cũng không quan tâm ta.

Ta có điểm sợ hãi, chuẩn bị đi đánh thức cha, lại thấy mẹ xoay người xuống giường.

Mẹ lập tức đi đến phòng khách, đi đến phía trước cha, đẩy đẩy ông, cha say rượu còn chưa có tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi mẹ làm gì.

Mẹ gọi tên cúng cơm của cha, thình thịch một tiếng quỳ xuống, nói người anh em, thực xin lỗi ngươi.

Cha bị doạ tỉnh, từ trong miệng mẹ phun ra, rõ ràng là giọng nói của một người nam nhân.

Cha run run hỏi mẹ, "em làm sao vậy?"

Mẹ nói xin lỗi, ta mượn tiền chỉ sợ không trả lại được, chậu hoa ở cửa sổ nhà ta, ẩn giấu một ngàn tiền riêng, ngươi tìm vợ của ta bảo cô ấy đưa cho.

Ngữ khí của mẹ nói chuyện, cực kỳ giống chú Ngưu.

Sau khi nói xong, mẹ từ trên mặt đất đứng lên, đi trở về phòng ngủ lại ngủ tiếp, ta đánh bạo đi qua cầm tay mẹ, tay mẹ nóng hầm hập.

Cha sợ hãi, chạy nhanh tới nhà của chú Ngưu tìm được thím Ngưu, nói chuyện phát sinh trong nhà.

Thím Ngưu đem chậu hoa đào ra tới, có một cái túi tiền, cất giấu một ngàn khối.

Thím Ngưu đi theo chú Ngưu vào nam ra bắc, đã gặp qua nhiều việc, thím ấy nói hỏng rồi, linh hồn của chú Ngưu trở về, nhập vào người chị.

Bị nhập chính là người sống va chạm với người quá cố.

Người bị ma nhập, thông thường tinh thần sẽ uể oải không phấn chấn, phát sốt không lùi, còn sẽ nói một ít lời mê sảng khiến người khác nghe không hiểu.

Cha hoảng sợ, không biết làm sao bây giờ, thím Ngưu bảo cha đừng có gấp, chú Ngưu khẳng định sẽ không hại chị, ta đi tìm người hiểu việc nhìn xem.

Người hiểu việc trong miệng thím Ngưu, chính là bà Hồ ở trong thôn nhà mẹ đẻ của thím ấy.

Bà Hồ ở phụ cận danh khí rất lớn, trẻ con nhà ai ban đêm làm ầm ĩ không để yên, tìm bà đi qua sờ sờ đầu vài cái, là có thể ngủ đến an ổn.

Cha cùng thím Ngưu mời bà Hồ đến nhà, bà Hồ tiến vào phòng ngủ, mẹ liền tỉnh lại, la to, hình như rất sợ bà Hồ, cha ta phí công sức rất lớn mới đè lại được.

Bà Hồ nhìn mẹ ta, nói không có việc gì, trên người không có ác ý, chính là chấp niệm chưa xong, nên chưa muốn rời đi.

Bà bảo cha đi chặt cành cây đào, đun nước cho mẹ uống, 12 giờ đêm dẫn mẹ đi đến ngã tư đường nơi đầu thôn, đốt hai tờ giấy, thì sẽ ổn.

Ban đêm, cha cho mẹ uống nước, cùng ta còn có thím Ngưu, dẫn theo mẹ thần chí mơ hồ đi tới cửa thôn.

Cha đốt mấy tờ tiền giấy, nhắc mãi tên của chú Ngưu.

Mẹ nhìn lửa, liền thanh tỉnh lại, chỉ là ánh mắt kia, rõ ràng không phải của bà.

Mẹ nhìn thím Ngưu, khóc.

Thím Ngưu cũng gạt lệ, nói thím sẽ chăm sóc tốt cho con, anh an tâm đi đi, nếu có thể, hãy phù hộ cho hai mẹ con ngày sau bình bình an an.

Cha cũng nói: "Người anh em, ngươi an tâm đi thôi, tiền của anh, anh không cần."

Mẹ ôm thím Ngưu, cùng cha nói "anh" rồi đi.

Nói xong lời này, thân mình của mẹ mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, đến nửa đêm liền hết sốt.

Ngày hôm sau khi mẹ tỉnh lại, cha hỏi mẹ có còn nhớ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không? Mẹ nói cái gì cũng không nhớ, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.