Chương 20: Đạo sĩ râu bạc trắng

Đầu óc ta nổ oanh một tiếng, rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, xoay người đè ép lên……

Một đêm này, ta không biết đã làm bao nhiêu lần. Sau khi ta tỉnh lại, lưng đau như bị người đánh qua.

Ta mở to mắt, ánh sáng từ cửa sổ xuyên thấu qua, ta một tay che ở trước mắt, một cái tay khác sờ người nằm bên cạnh.

Ta không sờ thấy thân thể mềm mại, kiều nộn kia đâu, chỉ có cái khăn trải giường được phơi đến ấm áp dễ chịu.

Người đâu?

Ta từ trên giường ngồi dậy, trên người vẫn còn mặc quần áo.

Ta dùng sức đấm đấm vào đầu mình, rốt cuộc nhớ lại. Ngày hôm qua, sau khi ta từ phố buôn bán trở về, đã thay quần áo rồi đi ngủ.

Nhìn lại đồng hồ quả quýt ở trên tường, đã qua buổi chiều một chút, ta đã ngủ một ngày một đêm.

Ta lưu luyến rời khỏi giường, trong lòng tràn ngập phiền muộn, điên cuồng đêm hôm qua, thế nhưng chỉ là một giấc mộng xuân.

Sự tình phát sinh trong mộng quá chân thật, ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi bàn tay vuốt ve trên làn da kiều nộn của nữ nhân kia, loại cảm giác này, khiến tâm thần của ta lay động.

Ta đứng ở mép giường phát ngốc một lúc lâu, dần dần thanh tỉnh, đem tay sờ vào đũng quần, cũng may không có ướt.

Nhưng ta không nghĩ về nhà luôn, trước tiên cần phải giặt sạch qυầи ɭóŧ dính đầy con cháu đã.

Một ngày không ăn cái gì, bụng của ta thầm thì kêu không ngừng, ta ở trong phòng bếp tìm được một hộp mì gói, nước là đun từ hôm trước, vẫn còn ấm, ta lười đun lại, trực tiếp đổ vào trong hộp.

Ăn mì gói xong, ta thu thập quần áo của mình một chút, mới đến có mấy ngày, chỉ vài bộ quần áo, vô cùng đơn giản cho vào cái bao là được.

Ta muốn tìm giấy bút, lưu lại mấy câu gửi cho anh họ, tuy rằng hắn có ý xấu muốn hại ta, nhưng hảo tụ hảo tán, cũng không thể đi mà không nói gì.

Trong phòng của ta không có giấy bút, ta đẩy cửa phòng ngủ của anh họ ra, nhìn xem có thể tìm thấy cuốn vở để xé lấy một trang hay không.

Đây là lần đầu tiên ta tới phòng ngủ của anh họ, phòng rất đơn giản, một chiếc giường, hai cái tủ đầu giường, cộng thêm một cái tủ quần áo liền không còn gì khác.

Anh họ thật sự lôi thôi, trước khi đi chăn không gấp, vo vυ"n thành một đống dúm dó.

Tìm một vòng, trong phòng của hắn cũng không có giấy, ta vừa mới chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngửi được một cỗ mùi hương của hoa.

Mùi hương hoa hồng.

Phòng ngủ của một thanh niên to đùng, không có mùi tất thối đã không tồi, như thế nào còn có mùi hương hoa Hồng?

Ngửi cỗ mùi hương hoa hồng này, ta có một loại cảm giác quen thuộc.

Ta nhớ ra rồi, đêm qua, nữ nhân trong mộng cùng ta điên cuồng, trên người cô ấy chính là mùi hương này!

Ta ngơ ngẩn, chẳng lẽ không phải là mộng?

Đúng lúc này, ta bỗng nhiên nghe được ngoài phòng khách truyền đến tiếng mở khoá cửa.

Phòng ở này, chỉ có ta cùng anh họ có chìa khóa.

Ta đi đến phòng khách, vừa vặn nhìn thấy cánh cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của anh họ.

Hai ngày không thấy, trông anh họ tang thương hơn rất nhiều, cằm hắn mọc đầy râu, đôi môi tím ngắt, bên trên có nhiều da chết.

Anh họ cũng thấy được ta, hắn có chút ngoài ý muốn, còn có chút không cao hứng.

“Tiểu Huyền, sao đến giờ này mà chú còn chưa có đi ra quán trà?”

Cái ngữ khí này của hắn, cực kỳ giống ông chủ răn dạy công nhân lười biếng không làm việc.

Thấy dáng vẻ này của hắn, ta cũng bực. Vì hắn bảo ta làm những việc đó, hại ta ban đêm hôm trước thiếu chút nữa không có mạng để về nhà.

Ta đem hành lý đã chuẩn bị tốt đang để trên bàn khiêng lên vai, mỳ đã chín cũng không ăn, đẩy anh họ ra, đi ra ngoài.

“Ta không làm nữa!”

Ai ngờ đầu của ta đυ.ng phải một người, như đυ.ng phải một bức tường, bất giác lui về phía sau hai bước.

Lúc này ta mới phát hiện, phía sau anh họ, còn có một người.

Người này chiều cao tương đương với ta, có chút gầy ốm, cũng không biết tại sao có thể đâm được ta bật trở về.

Hắn mặc một thân y phục màu trắng, giày vải màu đen, giống trang phục của các ông bà già hay tập thái cực quyền lúc sáng sớm trong công viên.

Đây là một đạo sĩ, ta có thể nhận ra tới, không phải bởi vì trong tay hắn nắm chặt phất trần, hoặc có khí chất tiên phong đạo cốt. Mà là búi tóc ở trên đầu của hắn dùng mảnh vải búi lại, còn cắm một cây trâm gỗ màu đen.

Cha mẹ ta đều tin thần tiên, bọn họ đã từng dẫn ta đến đạo quan, búi tóc trên đầu của các đạo sĩ ở đạo quan giống của người này như đúc.

Đạo sĩ trước mắt đã hơn 60 tuổi, trên mặt có không ít nếp nhăn, chọc người chú ý chính là hắn rõ ràng có một đầu tóc đen, nhưng chòm râu lại là màu trắng.

Anh họ duỗi tay bắt lấy bả vai của ta: “Tiểu Huyền, chú vì cái gì không làm nữa, có phải ba tên lưu manh kia khi dễ chú hay không?”

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của anh họ, ta càng tức giận, sao hắn vẫn còn giả vờ như vậy.

Ta vừa định mở miệng mắng hắn, đạo sĩ râu bạc trắng bỗng nhiên duỗi tay túm chặt lấy cổ áo của ta, vạch xuống một cái, lộ bả vai ra ngoài.

Ngón tay của hắn cọ qua dấu răng, ta đau nhe răng, nhếch miệng.

Đạo sĩ râu bạc sắc mặt ngưng trọng: “dấu vết của Quỷ.”