Chương 17: Đại thúc

Chương 17. Ông chú

Ta bị người lôi kéo chạy vào con phố buôn bán, hắn cõng ta.

Ta chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng.

Là nam nhân.

Ta không biết đây có thể lại là một đoạn ảo giác nữa hay không? Nhưng hơi ấm từ bàn tay của hắn, mang đến cho ta cảm giác thật là an toàn.

Phố buôn bán cứ cách khoảng 15 mét, lại có một cái đèn đường ánh sáng hơi tối, khi đi qua chỗ đèn đường, ta từ phía sau đánh giá người nam nhân phía trước.

Người nam nhân này hẳn đã lớn tuổi, tóc hai bên thái dương đều đã bạc trắng, trên lỗ tai, có vết thâm do đeo kính mắt lâu ngày.

Hình dáng từ phía sau lưng của hắn, thoạt nhìn có chút quen thuộc, giống như chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào.

Khi đi ngang qua cái đèn đường thứ ba, ta thấy rõ người nam nhân phía trước đang mặc chính là kiểu áo Tôn Trung Sơn, rốt cuộc ta đã nhớ ra.

Liền ở ngay tối hôm qua, sau khi ta đưa thuốc lá cho đại ca Hồng xong, không đón được xe, trên đường đi bộ về, không cẩn thận đυ.ng ngã một ông chú trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Ta vốn tưởng rằng ông chú sẽ ăn vạ đòi tiền, nhưng lại không ngờ tới, hắn chỉ nói 2 câu với ta.

“Ngươi sắp chết.”

“Lấy đồ vật của người chết, sẽ gặp báo ứng.”

Ta lúc ấy chỉ cho là đã đυ.ng phải kẻ điên, chạy nhanh bỏ đi, hiện tại ngẫm lại, là ta đã gặp được cao nhân rồi.

Ngày trước mẹ có nói với ta, trên đời có rất nhiều sự tình quỷ dị, khoa học không giải thích được, thời điểm ta lên 4 tuổi, chính mình chạy ra ngoài cửa chơi, trong lúc vô tình chạy vào một phần mộ, sau khi về nhà nửa đêm bắt đầu phát sốt, nói mê sảng, cạo gió ba bốn ngày cũng chưa tốt lên.

Cha ta chạy đến thôn bên cạnh, mời một người hơn 70 tuổi được gọi là “Tiên bà” đến. Tiên bà ôm ta ra ngã tư đường của thôn, đôt chút giấy vàng, sáng sớm hôm sau, bệnh của ta liền tốt lên.

Đêm qua, nếu ta chịu khó nghe ông chú này nói thêm hai câu, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không gặp phải khó khăn như thế này.

Ta khóc nức nở cầu xin ông chú: “Cứu, cứu ta.”

Ông chú dừng bước chân lại, vừa vặn dừng ở dưới đèn đường.

Hắn quay đầu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.

“Bọn họ tạm thời không đuổi kịp.”

Nhớ tới đoạn đường phía trước đã hai lần chạy trốn qua, ta vội vàng mở miệng.

“Chú, con đường này chạy không thấy đầu.”

“Chúng ta gặp quỷ đánh tường, đương nhiên không chạy ra được.”

Mấy từ quỷ đánh tường này ta đã từng nghe nói qua. Nếu người không cẩn thận xông vào đường đi của quỷ, liền sẽ bị lạc phương hướng, vô luận đi bên nào, đều cũng sẽ đi trở về điểm khởi đầu.

Ta hỏi ông chú, vậy phải làm sao bây giờ?

Biểu tình của chú ngưng trọng: “Cậu trai, ngươi lấy đồ vật của người chết, muốn mạng sống, trước cần phải được người chết tha thứ đã.”

Đồ vật của người chết? Ta rõ ràng là cái gì cũng chưa lấy!

Hoảng hốt một lúc, ta nhớ lại lúc ở trong nhà tang lễ, nam nhân béo nằm ở trên giường kia, bụng của hắn tròn vo, bị người ta mở moi ra, thi du dính đầy khăn phủ xác chết……

Thi du mà ta lấy từ trong tay A bà, chính là tinh luyện từ mỡ moi ra trên người hắn!

Ông chú hỏi ta: “nhớ ra rồi hả?”

Ta dùng sức gật gật đầu, đồng thời trong lòng cực kỳ hận anh họ, hắn khẳng định biết tìm A bà lấy thi du sẽ xúi quẩy, mới mướn ta làm chân chạy.

Ông chú ấn cánh tay của ta xuống, đừng nhìn diện mạo của hắn văn nhã, nhưng sức lực lại cực kỳ lớn, trực tiếp làm ta quỳ gối trên mặt đất.

Hắn từ trong túi móc ra một tờ giấy, trên giấy có rất nhiều hoa văn phức tạp, đèn đường quá mờ, ta thấy không rõ, trông giống như một cái bùa chú nào đó.

Ông chú dùng bật lửa đốt lá bùa, đặt ở trước người của ta, trong miệng của hắn lẩm bẩm, tốc độ nói thực mau, giống như là đang niệm kinh văn.

Ta nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước mặt, ngọn lửa nhảy lên, ở giữa ngọn lửa mơ hồ hiện ra một đôi mắt, đang nhìn chằm chằm ta.

Ta toát ra một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng muốn đứng dậy, ông chú duỗi tay đem ta ấn trở về.

“Dập đầu, ba lần!”

Ta vội vàng dập đầu ba lần, khi ta ngẩng đầu lên thì lửa đã tắt.