Chương 11: Thi du ( mỡ của người chết )

Chương 11: Thi du ( mỡ của người chết )

“Vào đi.”

A bà sờ tới sờ lui trên bờ tường cạnh cửa.

“Giúp A bà tìm dây đèn đi.”

Ta duỗi tay ở trên mặt tường quét một phen, vừa vặn sờ trúng dây đèn, nhẹ nhàng kéo một cái, đèn sáng lên.

Phòng trong chỉ có một trản đèn trần, ánh đèn vàng vàng, còn chợt lóe một chút, có mấy con thiêu thân thấy ánh sáng liền lao tới, đâm vào biến thành những đốm đen trên đèn, phát ra âm thanh “Bạch bạch”.

Phòng rất rộng, cũng phải gần một trăm mét vuông, trông giống một cái kho hàng nhỏ. Trong phòng có vài chiếc giường, trên mỗi cái giường, đều được trải khăn trắng.

Ta nhìn về phía cuối phòng, thấy một loạt ngăn tủ bằng kim loại, trên ngăn tủ là một đám ô cửa hình vuông.

Khí lạnh trong phòng, chính là từ trong những ngăn tủ này toát ra tới, đây là tủ đông đựng thi thể của người chết.

Một cổ lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân dâng lên, theo cột sống bò lên trên, làm da đầu ta tê dại.

Đây chính là nhà xác.

A bà run run rẩy rẩy đi về phía tủ đông, lúc này ta mới phát hiện, trước tủ đông có một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn đặt một cái bình thủy tinh, cái chai đựng dầu màu vàng, chính là đồ vật mà ta cần.

Cái chai chỉ có một nửa bình dầu, cũng không đầy.

Khi A bà đi lấy, ta đánh giá căn phòng này một chút, đột nhiên, ta phát hiện, trên cái giường gần bàn nhỏ, khăn trải giường phồng lên, hình dạng, rõ ràng là một người!

Ta dùng sức nuốt nước miếng, miệng lưỡi khô nóng, trong nhà xác, khẳng định sẽ không có người sống đang ngủ, bên dưới khăn trải giường kia, chắc chắn là người chết.

Người chết sao không bỏ trong tủ đông, mà lại để ở bên ngoài chứ?

Ta thực sợ hãi, cũng rất tò mò, không biết vì sao, ta có một loại cảm giác, thi thể này, cùng đồ vật mà A bà vẫn luôn cho ta, có quan hệ.

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt chiến thắng nỗi sợ hãi, ta thật cẩn thận đi qua.

Nương ánh đèn tối tăm, ta nhìn đến bộ phận giữa tấm khăn trải giường màu trắng, có một mảnh dấu vết màu vàng, như là dầu mỡ.

Ngón tay ta run rẩy, nắm một góc của khăn trải giường, tâm tình khẩn trương, hô hấp đều rối loạn, bản năng nói cho ta, không nên xốc khăn trải giường lên.

Sau khi đấu tranh tâm lý kịch liệt, ta vẫn quyết định xốc lên, đúng như ta tưởng tượng, dưới khăn trải giường, là một cái xác chết, một người đàn ông rất béo, rất béo.

Đôi mắt của người đàn ông béo vẫn còn mở to, con ngươi trợn trừng, biểu tình trên mặt thập phần dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo ở bên nhau, phảng phất như chết không nhắm mắt.

Khi ta đối diện cùng hắn, tay ta run run, khăn trải giường rơi xuống mặt đất.

Ta lấy một tay bưng kín miệng, lúc này mới không phát ra tiếng thét chói tai tới, chỉ thấy trên thân thể trần trụi của nam nhân béo, cái bụng bị cắt đi xuống một khoảng, lộ ra lớp mỡ thật dày, đầy mình mỡ lại thiếu mất một khối thật lớn, như là bị cắt đi.

Khăn trải giường dính đầy dầu mỡ, là do từ trong bụng của hắn tràn ra tới!

Trừ cái này ra, trên cái bụng của nam nhân béo, còn có một con dao mỏng như lá liễu, cùng một cái muỗng bằng thiếc, mặt ngoài của cái muỗng, dính đầy dầu mỡ.

A bà đi đến bên người nam nhân béo, dùng muỗng thiết ở trên chỗ bụng đã bị mổ ra của hắn đào một khối mỡ thật lớn, đặt ở trong lòng bàn tay.

Ta dùng sức nuốt nước miếng, chỉ thấy A bà đặt tay ở bên trên miệng chiếc bình nhỏ, dùng sức vắt.

Dầu mỡ nhỏ chính xác vào trong bình.

Da đầu của ta tê dại, hiện tại ta rốt cuộc đã hiểu rõ, mỗi đêm ta từ trong tay của A bà lấy đi một chiếc bình nhỏ, bên trong chính là cái gì.

Thi du! ( mỡ của người chết )

Từ bên trong thân thể của người chết đào ra thi du!

Ta theo bản năng lùi về phía sau, không cẩn thận đυ.ng vào cái gì đó, ta vội vàng xoay người, chỉ thấy A bà đứng ở trước mặt của ta, trong tay nâng cái bình nhỏ tràn đầy, tươi cười quỷ dị nhìn ta.

“Cậu trai, đồ vật mà ngươi muốn đây.”

Trái tim ta nhảy lên phi thường mau, hô hấp dồn dập như là sắp hít thở không thông.

Ta hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, không biết nghĩ như thế nào, ta một phen đoạt lấy bình nhỏ trong tay của A bà, cũng không quay đầu lại chạy đi ra ngoài.

Trong lúc chạy ra khỏi nhà tang lễ, giọng nói của A bà từ đằng sau, truyền vào trong tai của ta.

“Cậu trai, ngày mai lại đến nhé……”