"Loài người, đôi khi được sinh ra dưới khuôn mặt người."-Sự Im Lặng Của Bầy Cừu (Thomas Harris)----
*lưu ý: Chương này thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả. Có yếu tố ăn thịt người, quan điểm tiêu cực.
----
Mạc Kỳ Yến đến trước cửa nhà của Tần Y Lạc. Gương mặt trầm lặng, hiện suy tư khó đoán. Bên trong cô, đang chứa hàng đống cảm xúc khác nhau. Đến nỗi cô cũng không thể tự trấn tĩnh bản thân. Chân mày vẫn theo thói quen nhíu chặt, thói quen này như cách Mạc cảnh quan tự kiềm nén phức cảm.
Hình ảnh về nạn nhân kia vẫn ám ảnh lấy Mạc cảnh quan. Cô đã mang khẩu súng và một viên đạn đến theo yêu cầu của Tần Y Lạc. Có một điều rất lạ lùng là Mạc Kỳ Yến dường như không sợ hãi trước trò chơi của bác sĩ Tần. Cảm xúc này thật sự khó lý giải, chỉ biết rằng đối phương sẽ không hại cô...
Mạc Kỳ Yến gõ hai lần lên cửa. Đợi thêm một chút thì cánh cửa bật mở.
Tần Y Lạc vẫn như mọi khi, sơ mi trắng thanh khiết. Chỉ khác là mái tóc dài đã được cột cao, Mạc Kỳ Yến nhận ra Tần Y Lạc dùng một sợi dây trắng cột tóc. Có nét gì đó thật giống một nữ nhân cổ đại.
"Mạc cảnh quan, mời vào" Tần Y Lạc lên tiếng. Gương mặt thoáng nụ cười nhàn nhạt.
Mạc Kỳ Yến bước vào, bên trong vẫn như lần trước cô đến. Chỉ có sách mà thôi.
"Cô đang nấu ăn?" Mạc cảnh quan hỏi. Cô ngửi được mùi thức ăn, dường như là một món thịt nướng.
Nghĩ lại, Thuần Dương Thần không biết nấu ăn, thì chỉ có thể do Tần Y Lạc làm công việc này.
"Phải, Mạc cảnh quan, cô chắc chưa dùng bữa. Ăn cùng tôi không?"
Tần Y Lạc hỏi. Cô đặt lên bàn hai ly thủy tinh.
"Cho tôi nước lọc là được!"
Mạc Kỳ Yến đáp, cô không muốn ăn gì nữa. Nhất là sau khi chứng kiến nội tạng của người khác.
Tần Y Lạc không nói gì, cô rót nước cho đối phương. Tự đặt lên bàn một đĩa thức ăn. Đó là một phần gan bò. Với những thanh thịt được cắt đều, cháy cạnh. Đặt trên một chiếc dĩa sứ, trang trí vô cùng tối giản.
Mạc Kỳ Yến tự uống chút nước. Cô cảm thấy không thỏa mái.
Tần Y Lạc chậm rãi dùng dĩa xiên vào một miếng bò. Cho vào miệng. Chậm rãi thưởng thức.
"Bác sĩ Tần. Cô thật sự muốn gì?"
Mạc Kỳ Yến nhịn không được hỏi.
Tần Y Lạc vẫn bình thản ăn, nuốt xuống rồi uống chút vang. Gan bò và vang, sự kết hợp hoàn hảo nhất.
"Hỏi tôi muốn gì, chi bằng hỏi Mạc cảnh quan đây muốn gì?" Tần Y Lạc mang câu hỏi trao lại đối phương.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày.
"Bác sĩ Tần..."
Chưa nói hết lời Tần Y Lạc đã đưa tay chặn lại.
"Đặt khẩu súng và viên đạn lên bàn cho tôi xem!"
Tần Y Lạc nói xong tự ăn thêm một miếng gan bò.
Mạc Kỳ Yến hít một hơi dài. Cô cảm thấy thần kinh có chút căng ra.
Nhưng tại sao cô không có ý niệm gì về cái chết?
Mạc cảnh quan đặt khẩu súng lên bàn, bên cạnh là một viên đạn.
"Lắp đạn vào rồi xoay ổ đi!"
Tần Y Lạc tiếp lời.
Mạc Kỳ Yến thật sự làm theo.
Tần Y Lạc thoáng nhíu mày. Nhưng rất nhanh đã khôi phục biểu tình.
"Mạc cảnh quan, bắt đầu đi. Xa một chút, tôi không muốn máu của cô dính vào áo tôi."
Bác sĩ Tần nói, cứ như vừa ăn vừa xem phim. Và Mạc Kỳ Yến chính là bộ phim đó.
Mạc Kỳ Yến không suy nghĩ, cô lập tức đặt tay lên cò khẩu súng, hướng về đầu.
Ngay lúc này Tần Y Lạc cầm ly rượu hất vào mặt Mạc Kỳ Yến.
"Cô muốn tự sát tới vậy à?"
Tần Y Lạc hỏi, không còn nụ cười trên miệng nữa.
Mạc Kỳ Yến trầm lặng, cô để mặc những giọt rượu đang vương trên mặt. Mũi có thể ngửi được mùi rượu vang.
"Tần Y Lạc, em trêu chọc tôi đủ chưa?"
Mạc Kỳ Yến lãnh khí lên tiếng. Cô đập khẩu súng rất mạnh lên bàn.
"Nếu chị đủ thông minh sẽ không bị tôi trêu chọc."
Tần Y Lạc đáp lại. Lời này càng khiến lửa giận của Mạc cảnh quan tăng lên.
Mạc Kỳ Yến cố hít sâu, tay siết chặt, cố ngăn cơn giận. Cô buông khẩu súng xuống sàn.
Im lặng
Trầm mặc
Vài phút trôi qua. Mạc Kỳ Yến thoáng cười. Là nụ cười tự giễu chính bản thân.
"Không phải vì tôi ngu ngốc mới bị em trêu chọc, mà vì tôi yêu em. Nên nguyện ý để em chơi đùa."
Mạc Kỳ Yến nói. Bàn tay nắm chặt. Cô thật sự không biết mình đang làm gì? Mạc Kỳ Yến có cảm giác không thể làm chủ được bản thân mình. Sự hỗn độn bên trong đang muốn thoát ra ngoài.
Cái chết dùng để làm gì... đôi khi chính người tự sát cũng không biết.
"Tình yêu và cái chết, cái nào lớn hơn?"
Tần Y Lạc hỏi. Ánh mắt nhìn Mạc Kỳ Yến. Rồi rất nhanh lại ăn nốt miếng gan bò cuối cùng trong đĩa.
"Chính em là người bày ra trò chơi này!" Mạc Kỳ Yến tức giận nói, tay chỉ vào khẩu súng đang nằm dưới sàn.
Tần Y Lạc bình thản trả lời: "Tôi chỉ muốn xem chị cầu sinh hay cầu tử nhiều hơn. Người ta muốn tự sát vì nhiều lý do, có người bị phản bội, có người bị ngược đãi, còn có cảm thấy tội lỗi. Mạc cảnh quan, chị là cảm thấy tội lỗi. Vụ án này và chị có can hệ rất lớn trong quá khứ. Đến nỗi chị muốn tự sát để tự trừng phạt."
Tần Y Lạc dùng khăn giấy lau miệng. Rồi chợt bật cười.
"Kỳ Yến, chị vẫn chưa trả lời tôi, chị yêu cái chết hay yêu tôi nhiều hơn?"
Mạc Kỳ Yến khẽ giãn hàng chân mày ra, cô im lặng. Dáng vẻ trầm mặc. Tình yêu và cái chết là hai nền móng cơ bản cho cảm xúc, nó điều khiển và khống chế một con người.
Tự hỏi lòng mình xem, tình yêu và cái chết... cảm xúc nào mạnh mẽ hơn?
Tần Y Lạc tự tiếp lời:
"Tôi không thể cho chị lý do để sống, nếu chị thật sự muốn chết, tôi không thể cản."
Suy cho cùng, con người có quyền sống thì cũng có quyền được chết.
Mạc Kỳ Yến khi nãy đã quá dễ dàng đặt khẩu súng lên đầu, trạng thái huỷ hoại nội tâm đã đến cực điểm. Cô ấy huyễn hoặc bản thân muốn sống, nhưng cái chết luôn quyến rũ hơn thảy.
Mạc Kỳ Yến buông thõng hai tay xuống. Cô ngước nhìn trần nhà. Ánh mắt hư vô. Như đã trôi xa về đoạn ký ức nào.
Tất cả của trước kia đều là tạm bợ, bao gồm của sinh mạng của bản thân. Con người sinh ra đã khổ, chúng ta cất tiếng khóc đầu tiên để rồi tự câm lặng trước mọi thứ. Càng lớn, con người càng tự tiết chế cảm xúc của bản thân. Buồn cũng cười, khóc cũng cười, cả đau đớn cũng thành nụ cười.
Rồi khi người nào đó tự tử.
Những người xung quanh thảng thốt, họ cho rằng một người luôn cười tại sao lại tự sát. Hay người đó có cuộc sống tốt hơn họ, tại sao lại tự sát.
Con người thích phê phán nhất chính là người tự sát, họ không biết rằng cũng vì những lời phê phán này góp phần vào gϊếŧ đi một con người.
Ai sống mà chưa từng muốn tự sát? Tự sát không phải là trốn tránh, đừng thêm phê phán người muốn chết. Vì không ai có thể cho ai lý do để sống, cái gọi là "cuộc sống nhiều niềm vui" chỉ là lừa gạt nhau, tự gạt mình rồi gạt người.
Cuộc sống là đau khổ.
Đau khổ là một phần của cuộc sống
Không có một cuộc sống không có đau khổ.
Sống là một lựa chọn, vậy chết cũng là một lựa chọn.
Hãy tôn trọng lựa chọn của người khác.
"Hãy kể tôi nghe về chuyến bay TL330" Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Yến vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Tại sao Tần Y Lạc lại biết về chuyến bay đó? Lần nữa Mạc Kỳ Yến cảm thấy cảm xúc rối bời cũng do người này gây nên. Chuyến bay đó là đoạn ký ức kinh tởm mà Mạc Kỳ Yến luôn muốn quên đi. Thậm chí muốn tự sát để kết liễu tất cả tiếng thét kia.
Hương rượu vang mang theo chút say, khiến Mạc Kỳ Yến như trôi về hư vô. Ký ức xưa phủ bụi như có cơn gió xua đi. Để rồi trở nên thật sống động...
Mạc Kỳ Yến khẽ nhắm mắt. Giây lát sau cất lời:
"Năm đó, tôi mười một tuổi, đi trên chuyến bay TL330. Chuyến bay bị rơi."
Người quản gia đi cùng Mạc Kỳ Yến bị một mảnh kim loại cắt ngang thân người. Phi hành đoàn không ai còn sống. Khi bước ra khỏi máy bay, Mạc Kỳ Yến chỉ còn thấy một đống kim loại hỗn tạp, mùi cháy nổ, mùi máu và khói.
Và tiếng con người la hét, gào khóc... Đến bây giờ, cô vẫn nghe thấy tiếng hét đó từ trong đầu mình.
Năm mười tuổi, Mạc Kỳ Yến đã hiểu thế nào là cận kề cái chết. Nhưng trong chuyến bay đó, không phải ai cũng chết. Gần hai mươi người còn sống, chỉ là với sự việc diễn ra đằng sau thì họ sẽ ước rằng mình chết đi cho rồi.
Khu rừng đó, có một nhóm hắc bang dùng làm căn cứ. Khi nghe tiếng máy bay nổ, chúng liền tìm đến. Tên cầm đầu là một gã biếи ŧɦái, hắn nảy ra một ý định, hắn bắt những người còn sống, cứ mỗi hai người, sẽ bị xích tay lại với nhau. Nhốt vào trong l*иg. Hắn nói: "Muốn sống thì phải ăn thịt người còn lại, một trong hai người chỉ một người được sống."
Mạc Kỳ Yến bị xích chung với một đứa bé gái lớn hơn đôi chút. Mạc Kỳ Yến khi đó đã bật khóc, cô gái bé nhỏ như thể lọt đi giữa nơi đây. Cảm xúc duy nhất khi đó chiếm giữ cô, là nỗi sợ.
Thoạt đầu không ai làm việc này, họ cố nhịn đói. Thậm chí tự uống nướ© ŧıểυ của bản thân.
Nhưng cơn đói là một thứ kinh khủng, không thể ngủ khi đói bụng, nó cồn cào trong ruột gan, nó thèm được ăn. Nó muốn được ăn!
Mạc Kỳ Yến khi đó chỉ có thể khóc, cô bé nằm co quắp trong l*иg, tay ôm lấy bụng. Chẳng biết làm gì, chẳng hiểu phải làm gì. Cơ thể cứ run rẩy...
Đêm thứ hai, một người đàn ông đã dùng tay bóp cổ người phụ nữ bị xích cùng. Người đàn ông cố dùng răng cắn vào da thịt người phụ nữ đã chết để ăn nhưng không được. Vì cơ thể người mới chết rất dai không thể dùng răng cắn đứt.
Vậy là người đàn ông dùng tay, móc mắt người phụ nữ cho vào miệng, ông ta định nuốt nhưng con mắt quá to. Thế là phải cố dùng răng mà nhai.
Mọi người khi đó đã hét lên, họ mắng chửi người đàn ông. ông ta đáp lại bằng nụ cười với hàm răng đầy máu.
Những tên hắc bang thích thú, hắn quăng cho ông ta một con dao nhỏ. Để ông ta dễ dàng xẻ thịt người phụ nữ. Thế là người phụ nữ trở thành lương thực ăn qua ngày cho ông ta.
Còn những người đang la hét, tuy ngoài mặt vẫn thể hiện nhân tính nhưng tự thân họ biết. Rồi cũng sẽ đến họ, có thể khi họ đang ngủ người bị xích cùng sẽ bóp cổ họ, hay móc mắt họ...
Nghi kỵ được dấy lên, đó là bước đầu dẫn con người đến gϊếŧ chóc.
Đừng nghĩ đây là một thứ không thể xảy ra. Năm 1974, cô gái tên Marina Abramovic tiến hành một thí nghiệm, thí nghiệm này mang tên "Âm Tiết số 0". Cô đứng yên cho 72 người muốn làm gì mình thì làm. Ban đầu, 72 người đó sợ hãi, do dự và nhút nhát. Nhưng rất nhanh, khi người đầu tiên tra tấn cô thì những người khác liền hưởng ứng, họ cắt phăng đi quần áo của cô, bắt cô khoả thân, đổ nước lên đầu cô, nghim gai hoa hồng vào người cô. Thậm chí còn muốn nổ súng bắn cô nếu không có người ngăn lại. Trong suốt nhiều giờ cô đã trải qua vô số hành động bạo lực.
Điều đáng sợ nhất là họ có quyền lựa chọn, họ có thể phớt lờ cô, có thể bỏ đi. Nhưng họ đã lựa chọn bạo lực. Họ đối xử với một cô gái tàn bạo để thoả mãn con thú trong bản thân.
Đừng tin vào con người.
Nếu ngươi yếu thế hơn đám đông. Đám đông sẽ ăn sống ngươi!
Mạc Kỳ Yến khi đó bị xích cùng với một cô bé khác. Cô bé này ước chừng 13 tuổi. Vóc người lớn hơn Mạc Kỳ Yến. Thoạt nhìn có thể thấy đây là cô bé xuất thân từ gia đình lao động, cha mẹ của cô bé đều chết trong vụ tai nạn.
Mạc Kỳ Yến khi đó vô cùng ngây thơ, cô bị những thứ xung quanh làm cho khϊếp sợ. Cứ ôm chặt đầu gối run rẩy, trái lại, cô bé 13 tuổi bên cạnh vô cùng trầm lặng, không hề nói bất cứ một lời nào.
Bây giờ nghĩ lại, thì cô bé 13 tuổi kia từ khi bị xích chung với Mạc Kỳ Yến, đã có ý muốn gϊếŧ chết Mạc Kỳ Yến, đơn giản vì Mạc Kỳ Yến nhỏ bé hơn, dễ dàng bị gϊếŧ hơn...
Có người bị ép tham gia trò chơi, nhưng cũng có người tự nguyện tham gia vì thích.
Đêm đó, Mạc Kỳ Yến không thể ngủ, cô bé quá mệt nên mắt chỉ nhắm hờ. Mạc Kỳ Yến nghe thấy tiếng dây xích chuyển động. Bản năng mách bảo có điều không ổn. Liền mở mắt, quả nhiên cô bé 13 tuổi kia đang dùng gạch định đập vào đầu Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến dùng tay chặn lại, cô cùng cô bé 13 tuổi kia vật lộn. Những người liền mở to mắt chứng kiến. Những tên trong hắc bang thì bật cười thích thú. Bọn chúng cá cược với nhau xem ai trong hai người họ sẽ sống.
Mạc Kỳ Yến không hiểu sao chỉ thấy tức giận, phẫn nộ. Cô có khác gì con thú trong l*иg bị người ta đùa giỡn.
Hai đứa bé đang biến thành một thú tiêu khiển. Mà sinh mạng của chúng là thứ mua vui cho người khác.
Mạc Kỳ Yến nghiến chặt răng, cô bé không muốn chết. Nhất là chết như một con vật. Cô cầm một tảng đá nhỏ đập vào đầu cô bé kia. Mạc Kỳ Yến đã thắng. Dòng máu nóng hổi từ đầu cô bé kia dính vào tay Mạc Kỳ Yến. Cái thứ chất lỏng ấm áp đó như mùi hương dẫn dụ con quái vật bên trong Mạc Kỳ Yến. Cô liên tiếp đánh đập vào cô bé kia. Mạc Kỳ Yến chỉ dừng lại khi một giọng nói trong đầu cất lên: "Đừng gϊếŧ người!"
Mạc Kỳ Yến vốn không phải người như vậy, cô không phải là sát nhân...
Mạc Kỳ Yến tự nhìn lòng bàn tay đầy máu. Mắt mở to, cô bật khóc... Đây không phải là cô! Chốc lát, Mạc Kỳ Yến tự ghê tởm bản thân mình. Sự ngây thơ của một cô bé mười tuổi, giờ đã không còn.
Cảm giác lần đầu gϊếŧ người với một đứa trẻ sẽ như thế nào?
Lúc này, một cô bé khác từ chiếc l*иg bên cạnh đưa tay sang. Bóp cổ cô bé 13 tuổi kia. Một miếng mồi ngon như vậy không thể bỏ qua. Một miếng mồi đã bị thương thì dễ dàng bị ăn thịt hơn. Sự sinh tồn, biến người ta thành quái vật thật sự.
Ăn hoặc bị ăn.
Chỉ hai ngày bị giam nhốt mà dường như những con người văn minh này đã tách ra khỏi thế giới. Họ biến thành loài thú sống với bản năng ăn thịt.
Đứa bé 13 tuổi toàn thân chuyển sang trắng bệch, chỉ còn mỗi vết ửng đỏ trên cổ. Cô bé kia không nói gì, chỉ cắn vào tai của cô bé 13 tuổi mà nhai.
Những gã trong hắc bang huých tay nhau, một tình huống không ngờ đến. Chúng liền mang xác của cô bé 13 tuổi qua vứt sang cho những người khác ăn dần. Như những con thú đói, họ mổ xẻ bụng của cô bé kia ra. Bàn tay thi nhau tranh giành từng khúc ruột...
Tình cảnh này hệt như nuôi một bầy chó, bỏ đói bầy chó vài ngày sau đó quăng thịt sống vào nhìn chúng giành miếng mồi đó. Tin hay không thì tuỳ, nhưng cho dù là những con chó nhà ngoan hiền nhất, nếu bị bỏ đói, chúng sẽ ăn luôn thịt đồng loại rồi bắt đầu ăn đến thịt chủ của mình.
Mạc Kỳ Yến cố hít thở, cô bé chưa bao giờ cảm thấy hơi thở nặng nhọc như vậy. Trên nền đất lạnh giá, cô bé thật muốn chết đi cho rồi. Đây là thế giới con người ư? Mạc Kỳ Yến không còn biết đâu là người nữa...
Còn chính bản thân Mạc Kỳ Yến, liệu cô có còn là người không?
Nhưng lương tri, là thứ còn sót lại sau cùng, là thứ mãnh liệt nhất với Mạc Kỳ Yến. Bản chất của cô bé này là lương thiện, thứ là bản chất vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Mạc Kỳ Yến quyết định chọn cái chết. Cô bé không thể nào chấp nhận nổi việc ăn thịt đồng loại để sống, như thế thà chết còn hơn.
Nhưng cũng vì lựa chọn này mà những người khác cảm thấy Mạc Kỳ Yến khác họ, họ cho rằng Mạc Kỳ Yến giả thanh tao. Giả đạo đức. Đám đông là thú vật, đám đông sẽ dùng đủ mọi cách kéo ai khác biệt xuống dưới cùng. Dẫm đạp họ.
Và những con người đang bị giam trong l*иg đó, họ muốn ăn thịt Mạc Kỳ Yến.
Bọn hắc bang nảy ra một trò vui. Chúng để những đứa trẻ kia, bắt lấy Mạc Kỳ Yến, mặc cô bé giãy dụa, van xin, những kẻ cùng là nạn nhân hoá ra lại vui thích khi được hành hạ người khác. Chúng khống chế hai tay Mạc Kỳ Yến, bóp mạnh xương hàm buộc miệng Mạc Kỳ Yến phải mở to.
Chúng thả một mảnh thịt người vào miệng Mạc Kỳ Yến. Đó là mảnh thịt được cắt trên người của cô bé 13 tuổi kia. Một người dùng tay nhét thật sâu, cố tọng vào cổ họng, buộc cô bé phải nuốt.
Khi miếng thịt trôi tuột xuống cổ họng. Bọn trẻ bật cười. Chúng buông Mạc Kỳ Yến ra. Để mặc cô bé ngã quỵ xuống.
Những người trên cùng một chuyến bay bật cười thích thú, cảm giác vấy bẩn một người thật sự rất tuyệt. Trên giới thế này tồn tại một loại người, thay vì thay đổi sự dơ bẩn của bản thân. Thì chúng vấy bẩn người khác. Để họ giống như chúng. Những kẻ bần cùng đạo đức, phi nhân tính!
Sự kinh khủng nhất ở đây là cách mà những đứa trẻ chừng 10 tuổi đối xử với nhau. Rồi sẽ có một lúc nào đó trong đời, con người sẽ tự hỏi bản thân. "Tôi có còn là người không?"
Mạc Kỳ Yến bật khóc, suy sụp, cô bé cố nôn ra, cố đưa tay móc ra nhưng không thể.
Bao tử đói của cô thít chặt miếng thịt.
Tâm trí có thể từ chối nhưng cơ thể thì không.
Mạc Kỳ Yến là một kẻ ăn thịt người.
Ý nghĩ này như một cái quan tài chôn lấy cô bé, Mạc Kỳ Yến vô thức, dùng tay nắm lấy cát đất cho vào miệng. Cố nuốt càng nhiều càng tốt... Nước mắt rơi ra, hoà cùng cát đất và máu.
Nhưng miếng thịt đó đã giữ Mạc Kỳ Yến sống sót thêm hai ngày. Hôm sau, Mạc Thái Long đã đưa người đến cứu con mình. Nhận được tin nơi này là vùng bị hắc bang chiếm giữ, Mạc gia dùng quan hệ đưa quân đội tinh nhuệ nhất giải cứu.
Mạc Thái Long không phải kẻ ngu ngốc. Khi vừa đến nơi, thứ ông thấy là những con người bị nhốt trong l*иg. Bên cạnh là tử thi đã bị cắn gặm, những khúc xương bị đập nát hút lấy tuỷ. Ông liền minh bạch họ đã ăn thịt người để sinh tồn.
Và chính con gái ông cũng như vậy...
Thay vì an ủi đứa con gái đang chịu dày vò, Mạc Thái Long lại sinh ra lòng ghê tởm. Thậm chí khi Mạc Kỳ Yến vươn tay ôm lấy, Mạc Thái Long liền thẳng tay hất ra.
"Đồ súc vật!"
Đây cũng là nguyên nhân Mạc Kỳ Yến bị ngược đãi. Mạc Thái Long kinh tởm chính con gái mình. Cô là nỗi hổ thẹn lớn nhất của đời ông. Mạc Thái Long giữ kín chuyện này, không nói cho bất kỳ ai biết.
Mạc Kỳ Yến từ khi trở về, thay đổi đến chóng mặt. Không còn hoạt bát như xưa mà trở nên trầm lặng. Mọi người cho rằng cô bé là vì trải qua sự cố lớn nên mới như vậy. Mạc Kỳ Yến không muốn tiếp xúc với ai, chính cô bé bắt đầu tự trừng phạt bản thân.