"Biến thành quái vật, sẽ giải thoát ngươi khỏi nỗi đau làm người."-Standoff---
Ngăn tủ được kéo ra, Mạc Kỳ Yến trông thấy một thi thể với những vết hoen đỏ. Vết hoen là vùng máu ứ động khi tĩnh mạch không còn hoạt động, thông thường, sau khi chết 20 phút hoen tử thi xuất hiện. Biến làn da con người thành màu ửng đỏ ghê rợn.
Cơ thể tử thi có nhiều chấn thương. Ước chừng xương sườn số 3, số 4 đã gãy, có thể đâm vào phổi. Nhưng vết thương nặng nhất là ở đầu, một phần tóc vẫn còn dính bệt vào đầu bởi máu khô.
Thuần Dương Thần lên tiếng:
"Tuy có nhiều vết thương, nhưng vết thương dẫn đến tử vong là va đập mạnh ở đầu."
Thuần Dương Thần chỉ vào phần máu khô ở tóc. Nếu vạch tóc ra xem có thể thấy được hộp sọ bị tách ra với nhiều nết vứt. Chấn thương sọ não, không sai lệch đi đâu được.
Mạc Kỳ Yến đến gần hơn quan sát, Quyên Nhi; cô gái mà chiều nay chỉ thấy qua màn hình máy tính. Thì bây giờ đã chết.
Một người chết,
Hai người tự sát.
Ba mạng người...
Ba tử thi đó cũng từng nằm ở phòng chứa xác này. Diệp Mẫn nằm ở ngăn tủ đối diện, đã được chôn cất, đống thịt vụn của Hầu Cường thì nằm ngay phòng bên, trên bàn inox. Quyên Nhi giờ đã góp phần trong trong vụ án chết tiệt này.
Đến hiện tại, không ai nhìn ra mối liên hệ giữa Quyên Nhi và vụ án của Diệp Mẫn. Chỉ có Mạc Kỳ Yến. Chưa bao giờ cô ý thức được rằng, mình đang đơn độc hơn bao giờ hết.
Mạc Kỳ Yến nhìn Thuần Dương Thần.
"Cảm ơn bác sĩ Thuần, tôi đã xem xong!"
Mạc Kỳ Yến khách sáo nói. Đang đêm hôm, làm phiền người khác thật thất lễ.
Thuần Dương Thần đóng lại ngăn chứa xác.
"Không có gì, chuyện nên làm!"
Thuần Dương Thần đáp lại. Cô có phần hảo cảm với nữ cảnh này. Cô ta khác những người còn lại. Thật sự dốc hết tâm sức tra án.
Hai người cùng bước ra khỏi phòng lạnh. Thuần Dương Thần lần nữa cởi đi đôi găng cao su, ném vào thùng rác.
Mạc Kỳ Yến bây giờ cũng nên về nhà. Đêm nay không tra ra điều gì trừ việc lại có thêm một mê cung khác.
"Bác sĩ Thuần, cô có định về nhà không?"
Mạc Kỳ Yến hỏi. Thuần Dương Thần liền nhìn đồng hồ. Cô hoảng hốt khi nhận ra đã hơn ba giờ sáng.
"Tôi cũng phải về!"
Thuần Dương Thần nói.
Mạc Kỳ Yến lên tiếng:
"Không ngại tôi có thể đưa cô về."
Trời cũng đã quá khuya. Để Thuần Dương Thần về một mình Mạc Kỳ Yến thật không an tâm.
Thuần Dương Thần nghe thấy thế liền đáp:
"Không cần, tỷ tỷ sẽ đến đón tôi!"
Nghe lời này, Mạc Kỳ Yến vô cùng ngạc nhiên. Để tỷ tỷ đến đón ư? Chẳng lẽ Thuần Dương Thần xưa nay đi làm đều được tỷ tỷ đưa đi.
"Vậy bác sĩ Thuần bảo trọng." Mạc Kỳ Yến theo lễ nói một câu.
Thuần Dương Thần gật đầu.
Mạc Kỳ Yến bước ra ngoài, Thuần Dương Thần liền cởi chiếc áo blouse cất vào tủ. Tự đến bên vòi nước, thoa xà phòng diệt trùng. Lau khô tay, rồi lại thực hiện hành động trên thêm hai lần. Sau cùng, Thuần Dương Thần mới cầm di động gọi cho Tần Y Lạc.
Không phải ngẫu nhiên mà bác sĩ đều mắc bệnh sạch sẽ, ngày ngày tiếp xúc với cơ thể, nội tạng người. Không muốn sạch sẽ cũng không được.
Mạc Kỳ Yến đến máy bán nước tự động, mua một lon cà phê. Vừa cầm lon cà phê trên tay, cô liền khui ra uống ngay.
Tần Y Lạc lái xe đến đón Thuần Dương Thần. Vừa đến nơi, đã trông thấy Thuần Dương Thần đứng phía trước.
Thuần Dương Thần trông thấy xe của Tần Y Lạc liền vui mừng. Lập tức đi đến.
Mạc Kỳ Yến lúc này vừa uống hết lon cà phê. Cô bỏ vào thùng rác thì trông thấy xe của Tần Y Lạc, từ cửa kính tầng hai dễ dàng nhìn ra Thuần Dương Thần đang bước vào chiếc xe kia.
Hàng chân mày của cô khẽ nhíu lại, thế giới này nhỏ đến vậy sao? Nhưng Mạc Kỳ Yến nhớ rất rõ, hai người kia, một người họ Tần, một người họ Thuần.
Xem ra, quan hệ của họ có chút bất thường.
Quan hệ ư?Từ này lướt qua đầu Mạc Kỳ Yến. Tần Y Lạc là bác sĩ ở bệnh viện nơi Diệp Mẫn tự sát. Thuần Dương Thần là bác sĩ pháp y phụ trách vụ án này.
Trùng hợp?Không. Có quá nhiều trùng hợp thì là do bàn tay con người sắp xếp.
Nhưng Mạc Kỳ Yến liền tự gạt suy nghĩ này, cho dù Tần Y Lạc làm ở bệnh viện tâm thần cũng không có nghĩa liên quan đến vụ việc Diệp Mẫn tự sát.
Không!!!Mạc Kỳ Yến liền nhớ lại ký ức cách đây ba bốn ngày, hôm đó, cô trông thấy Tần Y Lạc ở sân thượng. Nữ tử này đang tưởng niệm Diệp Mẫn. Cách đây hai ngày, cũng chính Tần Y Lạc mang chuyện Diệp Mẫn kể cho cô nghe.
Hàng chân mày nhíu chặt lại. Tần Y Lạc... nữ nhân này có thật sự liên quan không?
Mạc Kỳ Yến day day thái dương, cô thật sự mong bản thân chỉ quá đa nghi.
Thuần Dương Thần ngồi ở ghế trước, bên cạnh Tần Y Lạc. Trong đầu cô vẫn nghĩ về dấu vết trên thi thể Hầu Cường. Trong ngành pháp y, họ lấy câu nói của Locard làm châm ngôn
"Thủ phạm của một vụ án sẽ mang thứ gì đó đến và lấy đi một thứ gì đó từ hiện trường."Và hung thủ gϊếŧ Hầu Cường rõ ràng đã để lại dấu vết, Thuần Dương Thần tin sẽ tìm ra chứng cứ này, vấn đề là mất bao nhiêu thời gian.
Tần Y Lạc bên cạnh, nhìn ra Thuần Dương Thần đang chìm vào suy nghĩ. Mỗi người khi tập trung thường có một hành vi nào đó lộ ra bên ngoài, với Thuần Dương Thần thì đó là đưa tay chống lên cằm. Hai tỷ muội họ có một nguyên tắc, đó là Thuần Dương Thần không đuợc phép kể bất cứ gì liên quan đến công việc cho Tần Y lạc. Chính Tần Y Lạc đặt ra nguyên tắc này. Thuần Dương Thần từng bị phạt một lần khi lỡ nói một câu về vụ án cách đây vài năm. Tần Y Lạc mọi khi vô cùng nuông chiều Thuần Dương Thần, nhưng cô vô cùng nghiêm khắc với nguyên tắc này.
Lý do vô cùng đơn giản, nếu sau này, Tần Y Lạc bị bắt thì Thuần Dương Thần vẫn có thể vô can.
Tần Y Lạc là người thông minh, người thông mình thì đương nhiên hiểu rằng sự hoàn hảo không tồn tại. Ai cũng tưởng tượng được một vòng tròn trong đầu mình, nhưng không ai lần đầu vẽ được một vòng tròn hoàn hảo. Với cô cũng vậy, cô có thể tự lên được một kịch bản trong đầu, cô có thể tính trước được 35 nước cờ Vua. Nhưng chắc chắc, luôn luôn sẽ có một sai sót.
Một ngày nào đó, chỗ mà Tần Y Lạc ở sẽ là trong tù.
Có một cuộc đua, là xem giữa Tần Y Lạc và Mạc Kỳ Yến. Ai là kẻ thật sự thông minh hơn. Nhưng Tần Y Lạc chính là không lường trước, Mạc Kỳ Yến vô cùng nhạy bén, cô có khả năng liên kết sự việc hơn người khác.
Nếu mỗi vụ án ví như trò chơi ghép hình, chắc chắn Mạc Kỳ Yến sẽ hoàn thành trò chơi nhanh nhất.
Trong phòng làm việc của Mạc Kỳ Yến, ánh đèn vẫn còn sáng. Cô sử dụng quyền truy cập thông tin của cảnh sát, tra thông tin về Tần Y Lạc. Không lâu sau, liền hiện ra thông tin của đối phương, đúng như Mạc Kỳ Yến nghĩ, Tần Y Lạc từng ra nước ngoài, ở Mỹ hai năm, thường xuyên trở về Trung Quốc.
Thứ mà Mạc Kỳ Yến quan tâm nhất là trong lý lịch của Tần Y Lạc, viết rất rõ cô là trẻ mồ côi. Từng sống ở trại trẻ của chính phủ, tên nơi đây là Tâm Nguyện. Thêm vài thông tin về trường đại học của Tần Y Lạc. Nơi đang làm việc, tài khoản ngân hàng... Thông tin chỉ đến đó, thông thường mà nói, với những người chưa từng phạm tội, thông tin của họ chỉ được lưu trữ như thế.
Mạc Kỳ Yến gõ nhịp ngón tay trên bàn. Cô nhớ đêm Hầu Cường chết, Tần Y Lạc không có ở nhà, khi phát hiện xác Hầu Cường, Tần Y Lạc mới xuất hiện. Cùng cô trò chuyện trước căn hộ. Nhưng có phải kết luận hơi vội không? Tuy vậy, trong trí tưởng tượng của Mạc Kỳ Yến, bắt đầu hình thành mội cái mạng nhện, liên kết sự việc.
Tần Y Lạc quen biết Thuần Dương Thần.
Tần Y Lạc quen biết Diệp Mẫn.
Tần Y Lạc quen biết Quyên Nhi.
Sau cùng...
Tần Y Lạc quen biết Mạc Kỳ Yến.
Ý nghĩ này khiến Mạc Kỳ Yến siết chặt tay. Có phải cô đang bị lợi dụng.
"Chết tiệt!"
Mạc Kỳ Yến vô thức thốt lên. Tâm lý con người, khi đột ngột xảy ra chuyện gì mang tính kích động, họ sẽ vô thức phát ra âm thanh. Âm thanh đó như một sự bộc lộ, giải thoát cho tình huống hiện tại, đó là lý do người ta dễ la hét khi lâm vào nguy khốn.
Mạc Kỳ Yến ở hiện tại, nếu là Mạc Kỳ Yến của năm năm trước. Cô sẽ ngay lúc này, phóng xe trong đêm đến nhà Tần Y Lạc, mang hết nghi vấn trong lòng ra hỏi đối phương.
Nhưng...
Khi trải qua lừa dối, người ta tự nguội lạnh với lòng tin vào con người.
Cô sẽ tự tìm câu trả lời cho câu hỏi "em có lừa gạt tôi không?" này.
***
Trong Kinh thánh có một câu chuyện,
Về hai anh em, Cain và Abel. Họ cùng làm lụng để dâng lễ vật lên Chúa, nhưng Chúa thích lễ vật của người em là Abel hơn. Cain ghen tức, đố kỵ, Chúa nhìn ra được điều này, Chúa hỏi và khuyên can Cain:
"Tại sao ngươi giận dữ? Tại sao ngươi sa sầm nét mặt? Nếu ngươi hành động tốt, có phải là ngươi sẽ ngẩng mặt lên không? Nếu ngươi hành động không tốt, thì tội lỗi đang nằm phục ở cửa, nó thèm muốn ngươi. Nhưng ngươi phải chế ngự nó."Trái với lời khuyên răn của Chúa, Cain đã đưa Abel ra đồng và gϊếŧ chết em trai mình.
Đây là tội ác gϊếŧ người đầu tiên của nhân loại. Không ai ganh ghét ai hơn người thân, không phải ngẫu nhiên hơn 40% vụ gϊếŧ người, hung thủ đều là người thân.
Hãy tưởng tượng, ngươi luôn phải sống dưới cái bóng quá lớn của anh trai mình. Mọi người luôn so sánh ngươi với anh trai, để ngươi phải đóng vai đứa con thừa.Lúc đó, ngươi có muốn gϊếŧ anh trai mình?Sáng hôm sau, Hầu phu nhân trở về nhà, liền nhận được cuộc gọi của thư ký từ công ty. Hôm nay Hầu phó tổng không đến làm việc. Bỏ luôn buổi ký kết quan trọng. Hầu phu nhân đêm qua có trông thấy Hầu Dực trở về nhà, con trai bà chỉ mang gương mặt tức giận trở lên phòng, không nói một lời nào.
Hầu phu nhân không quan tâm, bà lúc đó đang bận ra ngoài ăn tối với Mạc Kỳ Tuấn. Gõ cửa phòng của Hầu Dực, không có tiếng trả lời. Hầu phu nhân tăng thêm lực, gõ mạnh cửa.
Vẫn im lìm.
Hầu phu nhân lớn tiếng gọi con trai, vẫn im lặng.
Dự cảm có điều chẳng lành, bà gọi quản gia lên phá cửa. Quản gia là một thanh niên lực điền, anh ta dùng vai tông mạnh vào cửa. Chừng ba bốn lần, cánh cửa đã bung ra.
Đập vào mắt họ, là Hầu Dực đang treo cổ, cái xác thi thoảng bị lay động, đung đưa trước cửa sổ.
--