"Những gương mặt tươi cười không có nghĩa là nỗi buồn không tồn tại! Điều đó nghĩa là họ có thể chế ngự nó."-William Shakespeare--
Nam nhân vận sơ mi đưa Tần Y Lạc qua một cánh cổng, chạy thêm một đoạn rồi đậu trước một biệt viện. Xuyên suốt một hành lang, đến một cánh cửa gỗ, cả hai dừng bước. Nam nhân cất lời:
"Mời bác sĩ Tần vào"
Tần Y Lạc không lộ biểu tình, một tay cho vào túi quần, một tay đẩy cửa. Nam nhân kia tự biết ý lui ra, chỉ mỗi mình Tần Y Lạc vào trong. Cánh cửa mở ra, Tần Y Lạc bước vào, cửa tự động khép lại.
Đó là căn phòng với thiết kế tối giản, được sơn màu trắng, nền nhà lót gỗ. Trên chiếc giường, một nam tử đang ngồi, lưng quay về phía cô, dường như nam tử đang nhìn ra cửa sổ, chân buông thõng. Chiếc áo sơ mi trắng người đó mặc đã vương rất nhiều máu đỏ. Phòng kín, không bật điều hòa nên nồng nặc mùi tanh của máu.
Tần Y Lạc cho hai tay vào túi quần, cất bước tiến tới, mỗi bước chân của cô lại tạo ra âm thanh trên sàn gỗ. Nam nhân kia biết cô đã đến, nhưng vẫn vô thần nhìn về phía cửa sổ.
Khi tiến đến gần hơn, Tần Y Lạc nhận ra, nam nhân này dùng dao rọc giấy cắt vào cổ tay trái. Nhưng rõ ràng không muốn chết, nên mỗi đường cắt đều nằm gần khủy tay. Nếu quan sát kỹ hơn, sẽ thấy có rất nhiều sẹo cũ, nam nhân này có vẻ đã quen với việc hành xác.
Hành xác là một dạng xoa dịu của tâm lý, họ tìm đến nỗi đau để lấp đi khoảng trống cô đơn nào đó, hay tự trừng phạt mình vì một lỗi lầm. Và hành xác chính là một liều ma túy, không được làm nhưng đã làm sẽ nghiện.
Tần Y Lạc vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt như thường lệ, cô ngồi cạnh nam nhân. Chợt thấy con dao rọc giấy đang nằm dưới đất, cả con dao dính đầy máu.
Nam nhân cúi mặt, tránh ánh nhìn của Tần Y lạc, cất giọng rất nhỏ:
"Cô đã đến..."
Tần Y Lạc bắt chéo chân, tay chống sau lưng, ngã người. Ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Cô lên tiếng hỏi:
"Thỏa mái không?"
Nam nhân có phần xấu hổ, nam nhân hiểu điều Tần Y Lạc hỏi là việc hành xác. Thoạt tiên, nam nhân đã hứa với cô sẽ không tiếp tục làm việc này nữa. Nhưng... nhưng...
Nghĩ đến đây nam nhân bật khóc, đầu càng cúi thấp hơn.
Tần Y Lạc chạm tay vào lưng nam nhân.
Ai đó từng nói, đêm là lúc cô đơn ùa về nhiều nhất. Đêm là một ác quỷ, đưa người ta đến cô đơn, đưa người cô đơn đến tự sát. Nam nhân không muốn chết, nhưng anh sợ hãi nỗi đau bên trong mình. Sự hành hạ bên trong luôn khủng khϊếp hơn tất cả, như một hàm răng, gặm nhấm tất cả. Dày xéo tâm trí...
Mà chỉ có thể giảm bớt bằng cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo cắt vào da thịt, cơn đau truyền đến thần kinh rồi lan đi khắp người, chỉ cần chịu đựng được cơn đau này mọi thứ sẽ thực sự dễ chịu.
Cơn đau là một loại rượu, chỉ cần nếm qua vị cay gắt của cồn sẽ tận hưởng được tầng tầng ngọt lịm.
Nam nhân im lặng rất lâu, rồi ấp úng trả lời:
"Xin lỗi... xin... lỗi..."
Tần Y lạc không nói gì, chỉ nhặt con dao rọc giấy lên. Nam nhân trông thấy liền nhanh tay hơn thu con dao lại.
Đây là vật dơ bẩn... nam nhân không muốn cô chạm vào.
"Sẽ... sẽ làm bẩn tay cô..."
Nam nhân nói, ngữ điệu ngắt quãng.
Tần Y Lạc nghiêng đầu nhìn nam nhân. Rồi tiến đến ngăn tủ, mở lấy hộp sơ cứu. Dường như Tần Y Lạc đã thân quen vô cùng nơi đây. Cô mở hộp sơ cứu, tìm lọ thuốc sát trùng, băng gạc. Giúp nam nhân băng bó.
Nam nhân thoáng chút ngượng ngùng nhưng vẫn để Tần Y Lạc thực hiện.
Khi đã xong nam nhân lên tiếng:
"Cảm ơn bác sĩ Tần" Nam nhân lên tiếng, câu nói đầu tiên mà nam nhân nói được trọn vẹn không ấp úng.
Tần Y Lạc từ đầu đến giờ vẫn duy trì nụ cười trên môi. Chỉ là mấy ai biết được bên trong cô nghĩ gì.
"Mạc luật sư, anh cần phải nghỉ ngơi. Những vụ kiện sắp tới anh cần phải thắng." Tần Y Lạc nói, giọng vừa nhẹ vừa sắc bén.
Nam nhân không nói gì chỉ gật đầu.
Độ nửa tiếng sau, nam nhân họ Mạc lên giường, Tần Y Lạc giúp y đắp chăn. Khi Tần Y Lạc vừa định ra ngoài nam nhân nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Tần Y Lạc.
"Cô sẽ gặp tôi chứ?" Nam nhân nói, vẻ mặt vô cùng khẩn khoản.
Tần Y Lạc nhìn nam nhân, bật cười. Nhưng dùng tay còn lại gỡ tay nam nhân ra.
"Tôi sao lại từ chối Mạc luật sư?" Tần Y Lạc trả lời
Nam nhân họ Mạc nghe thấy, liền cười.
"Tốt quá, vậy tốt quá..." Nam nhân họ Mạc lẩm bẩm. Dường như là tự nói cho mình nghe.
Tần Y Lạc bước ra ngoài. Cô tự rút khăn ở túi áo, lau cổ tay vừa bị nắm. Nụ cười nửa miệng tràn đầy khinh khi. Nam nhân vận sơ mi khi nãy bước đến, người này là quản gia của nam nhân họ Mạc.
"Thiếu gia ổn chứ bác sĩ Tần?"
Tần Y Lạc trả lời:
"Mạc luật sư đã ngủ" Nói xong liền đưa khăn tay cho nam nhân đối diện "Giúp tôi quăng bỏ"
Nam nhân không hiểu gì lắm nhưng vẫn cầm lấy chiếc khăn. Chỉ cần thiếu gia ổn là được, khi vừa trông thấy thiếu gia cắt cổ tay, nam nhân sợ đến hồn vía cũng tán loạn. Nam nhân định gọi bác sĩ đến ngay thì thiếu gia ngăn cản. Gào lên, buộc quản gia chỉ gọi cho bác sĩ Tần.
Nhân vật bác sĩ Tần này vô cùng bí ẩn. Quản gia làm việc đã lâu nhưng chỉ gặp nữ nhân này hai lần. Đây là lần thứ hai Mạc luật sư ra lệnh phải đưa bác sĩ Tần đến.
Từ khi trở về từ ngoại quốc, Mạc luật sư vô cùng lạ lùng. Nhưng nữ tử họ Tần kia càng lạ lùng hơn. Quản gia chưa bao giờ gặp qua cô gái nào như thế, nụ cười của cô ấy... thật đáng sợ.
***********
Sáng hôm sau, mới sáu giờ Mạc Kỳ Yến đã dậỵ. Thay đồ xong, cô bước đến máy pha cà phê, tự làm một tách cà phê nóng. Mạc Kỳ Yến không có thói quen ăn sáng, với cô cà phê là đủ.
Khi pha xong, cô cầm tách cà phê, tự ngồi vào bàn. Mở di động đọc vài tin tức buổi sáng. Mạc Kỳ Hạ, em gái cô quả thật quản lý Mạc thị quá tốt. Cổ phiếu luôn tăng hoặc ổn định, thậm chí cuộc suy thoái kinh tế năm rồi Mạc thị vẫn vượt qua được.
Chợt cô nhận được tin nhắn của Tần Y Lạc.
[Cô chọn ngày chưa?]
Mạc Kỳ Yến vô thức cười, nữ nhân kia xem chừng là nghiện kỹ thuật của nàng rồi. Sáng ra đã nhắn tin tràn ngập phong tình.
Mạc Kỳ Yến giả ngây thơ trả lời
[ngày gì?]
Mạc Kỳ Yến uống một ngụm cà phê, ngón tay gõ nhịp, chờ đợi đối phương trả lời.
Nhưng Tần Y Lạc không trả lời nữa, mà gọi điện đến. Mạc Kỳ Yến cầm di động đang đỗ chuông trong tay. Nữ nhân này luôn biết cách làm người ta bất ngờ.
Mạc Kỳ Yến nghe di động, tinh quái lên tiếng:
"Cô nôn nóng đến thế sao?"
Tần Y Lạc bên kia trả lời:
"Mạc tiểu thư đang uống cà phê?"
Mạc Kỳ Yến nghe thấy, có chút bất ngờ.
"Sao cô biết?"
Vừa dứt câu hỏi, Mạc Kỳ Yến nghe tiếng đối phương cười.
"Nhìn cô cỡ nào cũng không giống người uống sữa vào buổi sáng"
Tần Y Lạc nói, Mạc Kỳ Yến tự nhìn cốc cà phê trong tay.
"Còn cô, cô thích cà phê chứ?" Mạc Kỳ Yến hỏi, có chút thích thú.
Tần Y Lạc tay cũng đang cầm một cốc cà phê, cô trả lời:
"Một cốc Espresso Doppio"
Mạc Kỳ Yến nghe xong tặc lưỡi.
"Có dịp tôi sẽ tự tay pha cho Tần tiểu thư một tách Cappuccino."
Nghe đến đây, Tần Y Lạc lại cười.
"Cứ thế này chúng ta sẽ không còn là quan hệ tình một đêm nữa."
"Đúng thế"
Mạc Kỳ Yến vui vẻ trả lời.