Chương 2
Edit: Kỳ
Qua Giai Hi đem chuyện thầy Chung nằm viện nói với chú thím mình, hơn nữa còn nói con trai thầy ấy đã đồng ý dạy kèm cô môn số học, mới đầu chú thím cảm thấy không ổn lắm định mời giáo viên khác, nhưng quan hệ không nhiều, trong nhất thời phát hiện không tìm được ai thích hợp, bất đắc dĩ đồng ý cho cô học thử vài buổi.
Trước khi đi ngủ, Qua Giai Hi lấy bài thi ra xem, lặng lẽ nhìn một lần, phát hiện cách giải bài của Chung Ngôn Thanh đơn giản dễ hiểu, không quan trọng cách giải như trong sách, rất nhiều chỗ nhìn vào liền được khai sáng, cô làm theo cách của anh một lần, cảm thấy vô cùng tâm đắc.
Trong yên tĩnh, cô nghe tiếng đồng hồ trên tường từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên nhớ đến tên anh, cười một tiếng.
Tên anh rất êm tai, cô luôn cho là thế, không phải vì nịnh nọt lấy lòng anh.
Ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi hai ngày, Qua Giai Hi và Hà Tiêu Ưu cùng nhau đi trượt băng ở trung tâm thương mại, nhân cơ hội thư giãn gân cốt, giải tỏa căng thẳng.
Sau khi kết thúc các cô mua nước ngọt uống, chậm rãi đi ra trung tâm thương mại, đi qua công viên đến quảng trường văn hóa, đứng trước hàng rào nhìn ra kênh đào phía xa, cảm nhận từng cơn gió nhẹ thổi vào mặt.
Hà Tiêu Ưu kể lại chuyện cũ, sau khi mình ngất xỉu ở tàu điện ngầm, người kia ra tay trượng nghĩa đỡ cô dậy trên mặt còn mang theo luyến tiếc, biển người mênh mông, chỉ sợ cô muốn tìm được người kia cũng khó.
Qua Giai Hi lắc đầu bày tỏ lực bất tòng tâm.
Hà Tiêu Ưu rất uể oải, nói thẳng: “Không hiểu vì sao, tìm không được người kia mình liền bất an.”
”Cứ cho là tìm được đi, cậu định làm gì?” Qua Giai Hi hỏi cô, “Không lẽ cậu định lấy thân báo đáp?”
”Nói hươu nói vượn.”
”Ví dụ anh ta là một người mập mạp thì cậu vẫn nhớ mãi không quên chứ? Cậu muốn tìm anh ta là vì ngoại trừ việc anh ta ra tay nghĩa hiệp giúp cậu mà còn bởi vì anh ta có vẻ bề ngoài đẹp mã, đúng không?”
Hà Tiêu Ưu không biết trả lời như thế nào, trong giây lát cũng rơi vào trầm tư.
”Yên tâm đi, nếu có duyên nhất định các cậu sẽ gặp lại.” Qua Giai Hi dõi mắt nhìn con tàu chở hàng đằng xa.
Hà Tiêu Ưu không nói lời nào, dường như cũng chỉ có thể chấp nhận điều này.
”À đúng rồi, mình mới đổi gia sư dạy kèm.” Qua Giai Hi quay lại đem toàn bộ câu chuyện kể cho Hà Tiêu Ưu nghe.
Hà Tiêu Ưu nghe xong cảm thấy khó tin, hỏi ngược lại, “Ý cậu là, chàng trai cậu chụp lén trên tàu điện ngầm ngày hôm đó, hôm sau liền gặp lại, anh ta còn đồng ý phụ đạo bài tập cho cậu?”
”Đơn giản mà nói thì chính là vậy.” Qua Giai Hi bổ sung: “Mình chụp ảnh anh ta cũng không phải vì cậu sao? Tàu điện ngầm tuyến số 2, cao khoảng 1m8 đến 1m85, tuổi không quá hai mươi lăm, mặc quần áo thể thao, khuôn mặt nổi bật, những điều kiện này rất phù hợp, khi đó mình còn tưởng là anh ta, đáng tiếc anh ta không có nốt ruồi.”
”Nói thế hai người cũng có duyên lắm.” Hà Tiêu Ưu có chút hâm mộ nói.
”Ừm có duyên thật, mình cũng không ngờ sẽ gặp lại.” Qua Giai Hi nói,“May mà anh ta không nhớ mình, nếu không sẽ rất lúng túng.”
”Sau đó cậu quyết định nhờ anh ta dạy kèm?”
”Tạm thời là như thế.” Qua Giai Hi dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Mình thích cách tư duy logic của anh ta, đặc biệt gọn dàng dứt khoát.”
”Nhưng có đáng tin không? Anh ta đâu phải thầy giáo dạy số học.”
”Đúng là thế nhưng mình không thích có người cứ ở bên tai lải nhải cằn nhằn hoặc là đưa ra mấy câu triết lý, anh ta không nói gì cả trái lại mình thấy rất thoải mái.”
”Vậy anh ta bao nhiêu tuổi?”
”Anh ta nói đang học nghiên cứu, mình đoán có lẽ không quá hai mươi lăm.”
Đối với bọn họ hai mươi lăm tuổi là số tuổi rất ý nghĩa, khi đó chẳng còn áp lực học tập nữa, không cần cha mẹ phải ân cần dạy bảo, có thể làm bất cứ thứ gì mình thích, các cô trò chuyện thật lâu, đợi uống xong đồ uống, nhìn đồng hồ thấy đến lúc phải trả về, nhưng nghĩ tới về nhà sẽ lao vào biển sách, tinh thần lập tức trở nên uể oải, vì vậy các cô lại không có mục đích đi xung quanh dạo một vòng.
Quảng trường văn hóa rất lớn, ngoại trừ trung tâm thương mại, còn có văn phòng làm việc, phòng trưng bày mỹ thuật, đây là lần đầu tiên các cô đến đây, cảm thấy rất mới mẻ, nhất là lúc đi qua hành lang nghệ thuật cách trung tâm triển lãm mấy trăm mét, hứng thú đứng lại thưởng thức một lúc.
Qua Giai Hi trông thấy hai bên vách tường là hàng loạt những tấm ảnh chụp phong cảnh, đình nghỉ chân giữa mùa đông, đỉnh tháp dưới hoàng hôn, căn nhà nơi núi sâu, di tích lịch sử nghìn năm, trong mắt cô nó rất đẹp, nhìn được một lúc vô tình phát hiện một chi tiết, trên mỗi tấm ảnh đều có một cái tên: Chung Ngôn Thanh.
Qua Giai Hi tập trung suy nghĩ, không biết có phải trùng họ trùng tên hay không.
Trên xe trở về nhà, Qua Giai Hi hỏi Hà Tiêu Ưu: “Cậu định sau này học ngành gì?”
Hà Tiêu Ưu lắc đầu.
Qua Giai Hi biết rõ tính cô đơn thuần, mọi việc đều nghe theo lời cha mẹ, mà cha mẹ cô ấy đối với việc này không có ý kiến gì, cho nên vẫn còn chưa quyết định.
”Mình cũng vậy chưa nghĩ ra.” Qua Giai Hi quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vẫn là ánh mặt trời rực rỡ, những ngày mùa hè thời gian trôi qua rất dài, khiến người ta cảm thấy rực rỡ như vô tận, cô nhắm mắt lại vầng sáng từ từ tối đi.
Một ngày lại một ngày trôi qua, nháy mắt đã đến ngày thứ bảy học phụ đạo, Qua Giai Hi ăn xong cơm trưa tắm rửa gội đầu đi ra cửa, lần này cô đi xe đạp.
Không khéo là đã lâu ngày không đạp xe, chân cô có hơi cứng nhắc, lúc xuống dốc liền té ngã.
May mắn cả người không ngã xuống đất, mũi chân trái của cô vẫn chống đất, chỉ có đầu gối phải bị trầy da, một lát sau máu chảy ra, cô bình tĩnh lấy nước đá và khăn giấy trong túi xách ra, cầm máu đơn giản, thử đi vài bước, cảm thấy không sau lại tiếp tục đạp xe đi, chỉ là tóc tai xõa ra, vừa nãy cô quên nhặt dây buộc tóc bị rơi, dọc đường đi bị gió thổi nên cực kỳ rối loạn.
Vì vậy lúc Qua Giai Hi đi vào, Chung Ngôn Thanh nhìn thấy bộ dạng thế này, mái tóc dài xõa ra, vạt áo hơi nhăn, chỗ đầu gối sưng đỏ, trên bắp chân còn dính chút bụi bặm.
”May quá không đến muộn.”
Chung Ngôn Thanh để cô ngồi xuống, rất nhanh cô đã lấy sách vở và bút ra, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó tập trung tinh thần, chuẩn bị vào học.
Cô đã sửa xong hai mươi đề bài nhưng có vài chỗ khó nghĩ mãi không ra, nên nhờ anh giải đáp giúp, anh nhận quyển vở nhìn một chút, sau đó tỉ mỉ giúp cô ghi lại quá trình giải đề ở phía sau, lúc anh viết cô giống như cũ dời ghế đến ngồi cạnh anh, nhích lại gần xem, trông rất nghiêm túc, gặp phải chỗ không hiểu liền hỏi anh: “Đợi đã, vì sao ở chỗ này phải thêm một đường phụ?”
”Đây là dây cung song song, hai đường thẳng song song trong không gian có khoảng cách bằng nhau, dây cung này cũng vậy, khoảng cách như nhau có thể thêm đường phụ.”
”Vậy nếu như không có thì làm sao?” Qua Giai Hi chỉ vào hình vẽ khác, “Đề bài không cho giống như vậy.”
”Xoay tròn một trăm tám mươi độ, lấy được hình bằng nhau, vừa nhìn đã thấy ngay.”
Qua Giai Hi tiếp tục lắng nghe.
Chung Ngôn Thanh làm việc rất có năng suất, chưa đến một tiếng đã giải xong hai mươi đề bài, còn để cho Qua Giai Hi có thời gian tiêu hóa và suy nghĩ.
”A” Qua Giai Hi suy nghĩ đến xuất thần, cánh tay không cẩn thận đυ.ng trúng đầu gối, móng tay xẹt ngay miệng vết thương.
Cô cúi đầu nhìn phát hiện nơi băng bó qua loa kia lại rỉ máu, duỗi thẳng chân ra, đúng là thê thảm không không nỡ nhìn, không khỏi bày ra vẻ mặt đau khổ.
”Lại đây rửa này.” Anh đứng lên đi vào toilet rửa tay.
Suýt chút nữa cô đã không có phản ứng, một lúc sau mới hiểu là anh gọi mình đến, lập tức đi theo vào toilet.
Anh cầm vòi hoa sen, mở nước, khom người giúp cô rửa vết thương nơi đầu gối, lúc nước lạnh đυ.ng tới vết thương cô cảm thấy hơi đau lui ra sau một bước, anh theo bản năng dừng lại, chỉnh vòi nước nhỏ lại, đợi cô đứng vững mới tiếp tục giúp cô rửa miệng vết thương, tiếp đó dẫn cô ra ngoài, để cô ngồi ghế mây bên cạnh cửa sổ, anh mở ngăn tủ trong phòng khách tìm hộp thuốc gia đình, lấy thuốc hạ sốt thuốc mỡ và bông gòn đưa cho cô.
Qua Giai Hi nói một tiếng cảm ơn, sau khi nhận lấy cẩn thận bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương một vòng.
Vừa mới làm xong, cô nhìn thấy anh cầm vật gì đó sang đây, sau đó ngồi xổm xuống.
Cô có chút kinh ngạc, bởi vì nhìn thấy trong tay anh là băng gạc và băng vải.
”Còn phải băng bó?” Cô nghĩ không cần thiết.
”Vết thương ở đầu gối không giống với những vị trí khác.”
Giọng nói anh có chút lạnh, hoàn toàn khác với tiếng ve sầu ầm ĩ bên ngoài cửa sổ, lọt vào tai cô lại xua đi một ít mệt mỏi và hỗn loạn, cho dù cô không hiểu có cái gì không giống lắm, nhưng lại không dám hỏi, ngồi yên trên ghế mây để anh giúp đỡ.
Anh cắt một miếng băng gạc trùm lên miệng vết thương, sau đó im lặng cầm băng vải quấn ba vòng quanh đầu gối, sau khi xác nhận vết thương đã băng bó kỹ lưỡng anh mới đứng lên.
Cô nhìn đầu gối được bao bọc chặt chẽ của mình, lại nhìn gương mặt mơ hồ ngược sáng của anh, đợi khi ánh sáng tối lại, những đường nét được tái hiện rõ ràng, đôi mắt vẫn bình tĩnh như trước.
Cô đột nhiên phát hiện một sự thật, mặc dù anh ít nói nhưng lại là một người tốt bụng.
”Cảm ơn anh.”
Anh không lên tiếng, xoay người trở về chỗ cũ, cầm lấy quyển vở của cô nhìn một chút.
”À đúng rồi, anh là nhϊếp ảnh gia hả?” Qua Giai Hi tò mò hỏi.
”Không phải.” Anh nói.
Không phải? Chẳng lẽ trùng họ trùng tên? Cô nhớ tới những tấm ảnh chụp xinh đẹp kia, trước sau vẫn cảm thấy không trùng hợp đến vậy, có người lại giống tên của anh y như đúc.
”Vậy anh học cái gì?” Cô hỏi tiếp.
”Điều này rất quan trọng sao?” Anh không ngẩng đầu.
Vẻ mặt cô ngượng ngùng, nhẹ nhàng gãi mũi, thầm nghĩ nếu anh không muốn nói vậy thôi quên đi.
”Nghỉ ngơi xong thì sang đây.” Anh đặt vở xuống, lấy bài thi ở trong tay ra, “Làm bài có câu vẽ hình này.”
Cô nhanh chóng đi tới, ngồi xuống cạnh anh, cầm bút lên bắt đầu làm bài, anh mở notebook ra, tiếp tục làm những việc còn lỡ dở, thỉnh thoảng cô liếc mắt nhìn anh, trông thấy trên màn hình là những mô hình khó hiểu, hình như anh đang sử dụng công cụ vẽ, sửa chữa từng chút một, đem khối gỗ hình chủ nhật dời đi dời lại, suy nghĩ xem nên để ở đâu, cô không rõ anh đang làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt của anh có thể thấy lần này anh rất nghiêm túc.
Anh quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô, nhắc nhở một câu: “Tập trung đi.”
Cô lập tức cúi đầu, tiếp tục làm bài.
Thu dọn đồ đạc trước khi về, anh hỏi một câu: “Em tới đây bằng gì?”
Cô trả lời: “Em đi xe đạp.”
Anh nhìn thoáng qua chân cô, sau đó nói: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
”Vâng ạ.”
”Lấy thuốc mỡ về đi.” Anh nói, “Sau hai ngày dùng nước muối sinh lý rửa lại miệng vết thương.”
Cô ngoan ngoãn nghe lời đi tới chỗ ghế mây lấy thuốc mỡ, thân thiết tạm biệt anh, lúc đi tới cửa thì xoay người lại, nhìn người đằng kia, nhẹ nhàng nói: “Anh là người tốt.”
Anh ngước mắt nhìn cô, giống như đang hình dung từ ngữ đã lâu không nghe, ánh mắt hiện rõ một chút bất ngờ, nhưng rất nhanh biến mất.
”Có thể em đã hiểu lầm, anh chỉ hy vọng trên đường em tới đây sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.” Anh nói, “Đối với anh sẽ có phiền phức, tốt hơn nên căn dặn rõ ràng.”
Trên mặt cô có phần khó xử, không biết nên nói gì nữa, dứt khoát gật đầu bày tỏ đã hiểu.